Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 67.

Cập nhật lúc: 2025-05-21 04:19:19
Lượt xem: 156

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày đầu tiên đội sản xuất Ngưu Mông chính thức bắt đầu đi làm, Chu Dã đã xuống ruộng bán sức lao động.

Anh còn kéo cả Lý Thái Sơn theo, cùng làm với Cố Quảng Thu, Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn và Trương Đại Căn.

Đến chiều tan làm trở về, hai tay Chu Dã run lẩy bẩy vì cày cuốc cả ngày.

Bạch Nguyệt Quý đã chuẩn bị sẵn cơm trưa cho anh mang theo, còn bữa tối thì chờ anh về cùng ăn, vừa thấy anh bưng màn thầu mà tay còn run rẩy, trên tay lại nổi cả mụn nước.

“Anh vất vả quá rồi phải không?” Bạch Nguyệt Quý xót xa nói.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã kiên cường lắc đầu, “Không vất vả đâu vợ ơi, anh không thấy khổ chút nào cả!”

Thế nhưng, mấy ngày sau, Chu Dã thực sự biến thành “con cá khô” nằm phơi mình bên sông.

Hôm đó, anh đang tắm ở sông, ngửa người trôi nổi trên mặt nước, mắt nhìn lên trời, trán dường như viết bốn chữ “đời này vô vọng”.

Bên cạnh, Lý Thái Sơn vừa khóc vừa rên: “Anh Dã ơi, em không muốn đi làm nữa đâu, sắp mệt c.h.ế.t đến nơi rồi, cái việc này không phải của con người làm đâu!”

“Nói bậy gì đấy, chẳng phải anh cũng làm cùng cậu à? Cậu định học theo Vương Nhị Anh chắc?” Chu Dã liếc mắt nói.

Sao anh có thể buông tha cho Lý Thái Sơn được? Chỉ khi thấy cậu ta vất vả làm nông như vậy, anh mới cảm thấy dễ chịu trong lòng.

Nhất định phải kéo theo cùng khổ mới được!

Lý Thái Sơn rưng rưng: “Thật sự phải làm hả anh Dã?”

“Phải làm! Làm cho tốt vào, không thì sau này nuôi vợ con bằng gì? Em thì không lấy được vợ như chị dâu em đâu, không tranh thủ còn trẻ mà cố gắng thì sau này tính sao? Anh có chị dâu em gánh đỡ nên còn cố cắn răng làm, em thua anh đủ thứ mà còn đòi trốn?”

Lý Thái Sơn lau nước mắt đắng cay: “Khổ quá trời luôn…”

“Có khổ mới có sướng.” Chu Dã nhắm mắt lại nói, “Ráng lên, anh thấy em không phải là loại người thiếu ý chí, cứ theo anh làm việc tử tế!”

“Vậy sau này nếu anh phát đạt, có dẫn em theo không?” Lý Thái Sơn hỏi.

“Làm được chút thành tích đi rồi tính. Chứ cậu như bây giờ, anh có muốn mang theo cũng không nổi.” Chu Dã trả lời.

Dỗ dành Lý Thái Sơn xong, cũng ngâm mình đủ lâu, Chu Dã cảm thấy dễ chịu hơn nên lên bờ mặc đồ về nhà.

Về đến nhà, mặt mày anh không còn chút mệt mỏi nào như khi ở cùng Lý Thái Sơn, mà cười tươi rói đẩy cửa bước vào.

“Vợ ơi, anh về rồi đây.”

Bạch Nguyệt Quý đang ở chuồng gà lấy trứng, mấy con gà mái vừa đúng ngày đầu tiên anh đi làm thì bắt đầu đẻ trứng rồi.

Vài hôm nay, mỗi ngày cô đều nhặt được hai quả, tốc độ đẻ cũng khá ổn.

“Em để phần cơm trong bếp cho anh đó.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Chu Dã đi tới thơm cô một cái, khiến cô trợn mắt lườm yêu anh, anh mới cười nói: “Mai sáng sớm anh sẽ sang mời mợ tới ở lại nhà mình.”

Bạch Nguyệt Quý không từ chối, vì giờ bụng cô quá lớn, anh lại phải đi làm, chị dâu Lý, Trương Xảo Muội các chị ấy cũng phải ra đồng.

Còn thím Trương cũng phải đi cắt cỏ cho lợn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-67.html.]

Một mình cô ở nhà, lỡ có chuyện gì thì kêu trời không thấu, kêu đất chẳng hay.

“Anh mang năm đồng qua đưa cho chị dâu họ, nhờ chị ấy chăm sóc tốt cho cậu.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Cô đã nghe Chu Dã kể về chuyện bên nhà cậu, giờ mời mợ sang giúp thì cậu phải ở lại ăn với con trai lớn, mà cô con dâu ấy kiểu gì cũng càm ràm.

Chu Dã lại không định đưa tiền: “Đâu cần thiết phải đưa tiền cho chị ta? Có đưa thì cũng đưa cho mợ. Đợi mợ lo xong việc ở đây, anh sẽ nhờ người may cho mợ bộ đồ mới, mợ nhất định sẽ vui.”

“Nhưng cậu ở lại đó ăn cơm, bên đó không ý kiến gì mới lạ.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Chu Dã đáp: “Cùng lắm thì mang thêm ít lương thực qua bảo nấu nhiều hơn chút thôi, chứ chẳng khác gì cả. Nếu chuyện vậy mà cũng than phiền, thì anh Quảng Hạ bên đó chắc chắn sẽ xử lý chị ta. Mình không cần để tâm, đừng nuôi hư cái tính tham lam của chị ta!”

Bạch Nguyệt Quý hiểu ra thì ra Chu Dã rất ghét bà chị dâu họ này.

Không thì anh đâu có keo kiệt như vậy với ai không thích là anh keo không còn chỗ nói!

Bạch Nguyệt Quý đoán không sai, Chu Dã đúng là không muốn cho.

Nếu không có chuyện ầm ĩ trước đó, dù không đưa tiền thì nhà anh cũng còn mấy gói đường trắng, đường đỏ gì đó, chắc chắn cũng sẽ mang sang chút ít.

Nhưng giờ thì không. Anh chẳng định cho gì cả.

Chị ta có ý kiến thì sao? Vẫn phải nấu cơm cho cậu như thường thôi!

Sáng hôm sau, Chu Dã dậy từ rất sớm, mới năm giờ sáng đã lên đường, trời còn chưa sáng hẳn.

Anh đi rất nhanh, đến nơi cũng mất hơn một tiếng.

Lúc tới nơi thì trời cũng vừa sáng rõ.

Mợ đang cạo tro đáy nồi sắt lớn ngoài cửa, tiếng cạo nghe chói tai, thấy Chu Dã đến thì sửng sốt một lúc rồi vội hỏi: “Tiểu Dã? Sao cháu đến giờ này? Vợ cháu sinh rồi à?”

Chu Dã cười cười, đón lấy cái cuốc rồi giúp cạo nốt lớp tro đáy nồi: “Mợ ơi, mợ đừng vội, chưa sinh đâu ạ. Cháu tranh thủ trước khi đi làm ghé qua báo tin vui.”

“Là chuyện vợ cháu viết sách kiếm được nhuận bút hả? Nghe nói con bé mỗi tháng viết được một cuốn, một cuốn được tới hai mươi đồng, còn có cả tem phiếu này nọ nữa phải không?” Mợ nghe xong lập tức hào hứng hỏi.

“Có phải là cái miệng rộng của Triệu Mỹ Hương nói ra không?” Chu Dã như bị mất hứng, càu nhàu một câu.

Mợ cười rạng rỡ: “Còn gì nữa, cô ta nói mà nước miếng b.ắ.n tung tóe! Nói bây giờ cả đội sản xuất Ngưu Mông ai cũng biết, cháu cưới được một nàng dâu vàng về nhà, không chỉ vượng phu ích tử mà còn kiếm tiền giỏi, cứ như tiên nữ trên trời rơi xuống, mà cháu thì may mắn đúng lúc vớ được!”

“Cái mồm cô ta lần này nói cũng không quá sai. Tuy hơi khoa trương một chút, nhưng cũng gần đúng.” Chu Dã vừa cạo tro nồi vừa cười nói.

Mợ vô cùng hài lòng: “Vợ cháu nhìn là biết người có phúc, cháu cưới được con bé cũng là có phúc đấy!”

Chu Dã trò chuyện với mợ vài câu rồi mới vào chuyện chính: “Lần này cháu qua là muốn mời mợ đến nhà cháu ở sớm một chút. Cháu phải đi làm, mà bụng vợ cháu thì to như vậy, ở nhà một mình cháu không yên tâm. Người ta nói nhà có người già như có báu vật, lúc này phải có mợ trấn giữ mới được.”

Mợ liền nói: “Cháu không qua thì mấy hôm nữa mợ cũng định qua rồi, đồ đạc cũng dọn sẵn cả rồi!”

“Mợ qua bên cháu rồi, thì cậu phải ở với anh Quảng Hạ. Chị dâu không có ý kiến gì chứ?” Chu Dã hỏi.

Mợ hừ nhẹ một tiếng: “Cháu cứ yên tâm, mợ qua chăm vợ cháu đẻ, nó không dám có ý kiến đâu!” Lại nhỏ giọng nói tiếp: “Nghe Triệu Mỹ Hương nói chuyện vợ cháu viết sách kiếm được hai mươi đồng mỗi tháng, nó còn chủ động đến bảo với mợ rằng: ‘Mẹ ơi, sau này mẹ cứ yên tâm qua chăm em dâu, bố cứ ăn cơm với tụi con, mẹ không phải lo gì cả!’”

Câu nói đó được mợ bắt chước đúng giọng điệu của vợ Cố Quảng Hạ, làm Chu Dã cười bò.

“Vậy thì tốt quá, mợ xem khi nào tiện thì qua, mang theo mấy bộ đồ thay là được, mấy cái khác thì khỏi cần mang!” Chu Dã cười nói.

“Ừ, cháu mau về đi, còn phải đi làm nữa, đừng để bị ghi thiếu ngày công.” Mợ gật đầu dặn dò.

Loading...