Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 65.

Cập nhật lúc: 2025-05-21 03:54:35
Lượt xem: 159

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm sau, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý xách giỏ ra ngoài đi hái rau dại, còn hai anh em Đoạn Văn, Đoạn Vũ thì sang giúp anh đóng gạch đất.

Dân trong thôn nhìn thấy thì ai nấy đều thắc mắc: họ đang làm gì vậy? Vừa hỏi ra mới biết thì giật nảy mình, Chu Dã thuê người làm việc rồi đấy!

Như mọi khi, Triệu Mỹ Hương vẫn là người đầu tiên đem chuyện này kể lại với chị dâu Chu.

Từ lần chủ động xuống nước định đến chăm vợ cữ cho em dâu mà còn bị từ chối, chị dâu Chu đã thấy bực bội mãi không nguôi.

Vì chuyện này mà chị còn cãi nhau một trận với anh cả Chu, chủ yếu là mắng anh ta chạy đi “nịnh bợ” người ta, kết quả người ta còn chẳng cần đến!

Chẳng qua là chị cảm thấy mất mặt thôi.

Anh cả Chu hiểu tính vợ, nên lần này không cãi lại, chỉ nói sẽ tìm cơ hội khác.

Chị dâu Chu hừ lạnh một tiếng, ra vẻ mình chẳng thèm hòa giải!

Nhưng lại dựng tai lên nghe ngóng, chỉ chờ Triệu Mỹ Hương đến kể chuyện vợ chồng nhà lão Nhị.

Nghe nói Trương Xảo Muội còn mang rau dại đến cho, ăn cả mùa đông toàn củ cải với cải thảo, giờ được ăn rau dại non mơn mởn thì đương nhiên là ngon rồi.

Thế là chị bắt đầu tính toán, hay là cũng đi hái một ít nhờ con gái mang sang tặng? Dù sao rau dại cũng chẳng đáng bao nhiêu, có thể tranh thủ kiếm chút tình cảm…

Kết quả còn chưa kịp hành động, đã nghe được tin mới.

“Cậu ta làm gì mà không tự làm? Đóng gạch đất cũng phải dùng lương thực thuê tụi Đoạn Văn, chẳng lẽ nhà cậu ta dư gạo ăn không hết à?” chị dâu Chu phản ứng ngay lập tức.

“Đúng rồi đó, phải có bao nhiêu của cải mới dám xài kiểu đó? Hai vợ chồng đi hái rau dại, rau thì có gì ghê gớm, gạch đất thì tự làm không được chắc? Mà nếu là ngày xưa, lão Nhị nhà chị thể nào cũng bị gán là địa chủ bóc lột dân lành rồi!” Triệu Mỹ Hương nói.

“Cậu ta trả bao nhiêu?”

“Mỗi ngày trả một cân lương thực thô đó!” — Triệu Mỹ Hương đáp.

Chị dâu Chu trợn tròn mắt: “Một cân? Mỗi ngày một cân lương thực? Cậu ta còn dư nhiều lắm hả?!”

“Tôi nghe chồng tôi nói, cậu ta lại tìm lão đội trưởng mua lương thực rồi, mua cả trăm cân ngô với trăm cân bột khoai lang.” Triệu Mỹ Hương nói.

Trong đội có kho lương thực, là phần còn lại sau khi nộp thuế và chia cho xã viên, thường được giữ lại phòng bất trắc. Nếu năm được mùa thì số lương thực đó có thể bán cho Nhà nước đổi tiền, mà tiền thì cuối cùng cũng sẽ được chia lại cho dân, tất cả đều có ghi chép rõ ràng.

Không chỉ Chu Dã mua được, các hộ khác nếu thiếu gạo cũng có thể đến tìm đội trưởng mua, nhà nào khó khăn còn có thể ghi nợ.

Chỉ cần là người trong đội sản xuất Ngưu Mông, không mở cửa cho người thôn ngoài.

Mà thời buổi này, nhà ai chẳng phải chắt bóp, tiết kiệm từng chút một?

Người như Chu Dã đúng là không có ai thứ hai!

“Lão Nhị nhà chị chịu chi ghê thật, năm ngoái chia gạo đã mua nhiều rồi, năm nay còn mua thêm, tiêu nhiều thế mà mắt không chớp. Cũng đúng thôi, vợ cậu ta là trí thức, không cần đi làm mà vẫn được báo xã gửi phúc lợi như công nhân, có học vẫn khác thật.” Triệu Mỹ Hương nói với vẻ ghen tị không giấu được.

Nhưng mà kiểu ghen này cũng vô ích, vì bản thân chị ta đến một chữ bẻ đôi cũng không biết.

Chị dâu Chu không nhịn được nữa: “Cái đôi vợ chồng đó sao lại sống kiểu không biết tiết kiệm vậy nhỉ? Có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, chẳng để dành gì cả, tôi nhìn mà sốt ruột thay cho họ!”

“Thôi đi chị ơi, họ sống tốt như vậy, cần gì chị sốt ruột.” Triệu Mỹ Hương đáp.

Chị dâu Chu nói: “Không được, tôi phải bảo Chu Xuyên sang nói chuyện với nó, ai lại phung phí lương thực kiểu đó? Đóng gạch đất rào sân thì dễ mà, qua nói với anh cả nó một tiếng, anh nó chẳng lẽ không đi giúp? Còn Cố Quảng Thu nữa, giờ vẫn chưa khởi công, rảnh rỗi không làm gì mà!”

Triệu Mỹ Hương nghe ra ý tứ: “Chị định làm lành với nhà Chu Dã thật à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-65.html.]

Chị dâu Chu tỏ vẻ độ lượng: “Chu Xuyên cũng chỉ có mỗi đứa em trai này.”

Chuyện này rồi cũng được Triệu Mỹ Hương mang sang tám với vợ Đại Căn.

Mùa đông này trôi qua, vợ Đại Căn bụng cũng to ra, bầu bí chẳng yên, nôn nghén đến khổ sở.

Nếu không thì mấy chuyện náo nhiệt gần đây sao thiếu bóng cô ta được?

“Chu Dã số đỏ thật, cưới được cô vợ như thế, chẳng cần phải ăn nhờ nhà vợ mà ngược lại còn có thể giúp đỡ bên đó, nên cô ấy mới muốn kết mối thân tình này. Lần trước tôi còn nghe cô ấy nói muốn sang chăm vợ cữ cho em dâu nhà Chu Dã cơ mà!” vợ Đại Căn nói “Nhưng mấy hôm nay thấy mặt mũi cô ấy đen thui, chắc chắn bị Chu Dã từ chối rồi!”

Triệu Mỹ Hương cười: “Bị từ chối thật à? Vậy mà còn xông xáo muốn đến giúp đóng gạch đất nữa chứ?”

“Cũng phải thôi, do vợ chồng Chu Dã có tiền đồ.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Mà Chu Dã thì chẳng biết gì về mấy chuyện này, lúc đó anh đang cùng vợ vui vẻ đi hái rau dại đấy chứ!

Bụng Bạch Nguyệt Quý đã to, không tiện ngồi xổm, nên cô chỉ phụ trách quan sát, còn Chu Dã thì lo việc đào rau, hai vợ chồng vừa làm vừa cười nói vui vẻ.

Sau khi đào được một giỏ lớn, họ mới quay về nhà.

Nhưng lúc này, chuyện đã lan ra khắp thôn.

Có người ác ý còn nói Chu Dã đang chơi trò chủ nghĩa tư bản nữa kia!

Lý Thái Sơn thì đang hóng chuyện bên đó, thấy Chu Xuyên, Cố Quảng Thu và Lý Phong Thu đều sang giúp Chu Dã đóng gạch đất, thêm cả anh em Đoạn Văn, Đoạn Vũ nữa.

Náo nhiệt lắm.

Chu Dã dắt Bạch Nguyệt Quý quay về, vừa về tới sân đã thấy cảnh tượng rôm rả như vậy, liền nhướng mày một cái.

“Chú cũng thật là, đóng tí gạch đất thôi mà, gọi tụi anh sang giúp là được rồi, cần gì phải tốn lương thực thuê mấy thằng nhóc con làm? Mấy viên gạch này làm ra liệu có dùng được không?” Chu Xuyên lên tiếng trách.

Chu Xuyên cảm thấy, với tư cách là anh cả, thật sự phải nhắc nhở thằng em này một chút. Cuộc sống không nên tiêu xài kiểu như thế này chứ?

Một ngày một cân lương thực, thật đúng là hoang phí!

Anh em Đoạn Văn, Đoạn Vũ bị nêu đích danh thì tỏ ra rất tủi thân.

Nhưng đúng là họ chẳng thể phản bác gì, vì so với mấy viên gạch mà Chu Xuyên, Cố Quảng Thu và Lý Phong Thu làm ra, thì gạch của họ đúng là chẳng dám khoe khoang gì cả.

Chu Xuyên là kiểu người được lý là không chịu buông, chỉ tay vào chỗ gạch họ làm nói: “Tự chú nhìn đi, gạch đất gì mà làm như qua loa cho xong chuyện thế này!”

“Bọn cháu không qua loa, chỉ là chưa quen tay thôi, làm dần sẽ khá hơn!” Đoạn Văn vội vàng giải thích.

Chu Dã vỗ vai cậu, nói: “Chú biết là mấy đứa không làm bừa đâu.”

Rồi anh quay sang nhìn Lý Phong Thu và Cố Quảng Thu: “Hai người cũng tới đây lúc nào vậy?”

“Rảnh thì qua chơi thôi.” Lý Phong Thu cười đáp.

Cố Quảng Thu cũng gật đầu, còn liếc mắt trách cậu em họ: muốn xây hàng rào sân thì nói một tiếng là được, còn bày đặt dùng lương thực thuê người!

Chu Dã chỉ cười cười, lại quay sang nhìn Chu Xuyên: “Anh cả cũng tới nữa à.”

“Tất nhiên là tới rồi, hổ dữ không ăn thịt con, chú có chuyện cần giúp, chẳng lẽ anh lại ngồi yên nhìn được chắc?” Chu Xuyên nói với giọng chính nghĩa vô cùng.

Như thể anh ta chưa từng có mặt lúc Chu Dã một mình đánh nhau với mấy anh em nhà họ Trần, đứng xem mà không động tay động chân.

Nhưng Chu Dã thì không quên chuyện đó đâu, anh chỉ cười nhìn anh cả Chu một cái, “Vậy được, anh làm đi.”

Loading...