Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 64.
Cập nhật lúc: 2025-05-21 03:34:38
Lượt xem: 152
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rau dại mà Trương Xảo Muội mang đến được Bạch Nguyệt Quý trực tiếp dùng để làm há cảo.
Há cảo nhân thịt heo và rau dại.
Vốn dĩ đã thèm ăn, kết quả há cảo vừa gói xong, luộc xong, vừa ăn miếng đầu tiên, cái vị đó… khiến Bạch Nguyệt Quý lập tức bị chinh phục.
Vừa tươi vừa ngon!
Ban đầu chỉ định ăn một bát kèm thêm cái bánh màn thầu tạp cốc là xong, nhưng vì quá ngon, cô không kìm được lại luộc thêm một bát nữa.
Lúc cô đang ăn bát thứ hai, mùi thơm lan ra đánh thức Chu Dã dậy.
“Vợ ơi, em ăn gì mà thơm thế?” Bụng Chu Dã réo lên ùng ục.
Tối qua anh bận suốt cả đêm, sáng sớm cũng chỉ ăn hai củ khoai và ba cái màn thầu tạp cốc, giờ đói là phải.
Anh chàng quê mùa này năm nay cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi, nếu là ở đời sau thì mới chỉ là sinh viên mới ra trường, nghe nói đàn ông phát triển đến tận ba mươi tuổi, vậy nên anh vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển.
“Dậy mau đi, em nấu cho anh món ngon.” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, định ra ngoài nấu cho anh một bát há cảo nữa.
Chu Dã vội nói, “Vợ ăn đi, để anh tự làm là được rồi.”
“Có gì to tát đâu.” Nhưng thấy anh đã tự dậy thì cô cũng không ngăn nữa, dù sao há cảo cũng phải ăn lúc còn nóng mới ngon.
Vì gói khá nhiều nên Chu Dã cũng hiếm khi “xa xỉ”, tự luộc cho mình một bát.
Rất nhanh sau đó, anh bưng vào nhà. Lúc này Bạch Nguyệt Quý đã ăn xong rồi, thấy anh định gắp cho cô há cảo thì liền nói: “Em ăn hai bát rồi, đừng gắp nữa, ăn không nổi nữa đâu.”
Chu Dã mới bắt đầu ăn. Vừa cắn một miếng, vị tươi ngon tràn ngập khoang miệng: “Đây là rau dại à?”
“Ừ, hôm nay chị dâu Xảo Muội đi hái rau dại, tiện tay mang cho em một bó lớn, nói là bên sườn núi phía sau mọc một đám lớn, ngày mai chúng ta cũng đi hái chút nhé?” Bạch Nguyệt Quý nói.
Ăn cả mùa đông chỉ có cải thảo với củ cải, bây giờ được ăn rau dại thế này, đúng là không gì sánh bằng.
“Được, ngày mai đi.” Chu Dã gật đầu.
Giờ đang là tiết Xuân phân, thời tiết ở chỗ họ mỗi ngày một ấm hơn, rau dại cũng bắt đầu mọc lên.
Không chỉ sườn núi phía sau, mấy nơi khác cũng bắt đầu có rồi.
Nhưng trước khi đi hái rau, Chu Dã vẫn tranh thủ cuốc đất vườn trước và sau nhà mình.
Bạch Nguyệt Quý nhìn chồng đang bận rộn: “Vườn trước trồng rau củ quả, vườn sau trồng đậu tương.”
“Được.” Chu Dã đáp, “Vợ này, em thấy chúng ta xây hàng rào đất bao quanh nhà thì sao?”
“Ý tưởng không tệ, nhưng cần khá nhiều gạch đất, mà sắp phải xuống ruộng rồi, lấy đâu ra thời gian rảnh mà làm?”
Nếu xây được hàng rào, thì tính riêng tư sẽ tốt hơn rất nhiều, đương nhiên là chuyện tốt.
“Chuyện đó dễ mà, anh gọi anh em Đoạn Văn, Đoạn Vũ sang giúp. Không cần trả gì nhiều, cho họ ít lương thực là được.”
“Họ chịu à?” Bạch Nguyệt Quý cũng biết anh nói ai.
Chu Dã đáp: “Họ đã cãi nhau to với Đoạn lão đại và mụ kế mẫu góa bụa kia rồi, giờ thiếu nhất là lương thực, sao lại không chịu được chứ.”
Vừa nói xong thì thấy Cố Quảng Thu mang hai con cá tới, thì ra anh lại đi thả lưới, thu hoạch khá tốt.
“Anh Quảng Thu.” Chu Dã cười, “Em ăn cá của anh riết cũng thấy ngại rồi.”
Cố Quảng Thu lần nào đi đánh cá cũng không quên mang cho họ, Bạch Nguyệt Quý đã ăn không biết bao nhiêu con rồi.
Cố Quảng Thu chỉ cười, đặt cá vào chậu gỗ rồi về luôn.
Bạch Nguyệt Quý rót ít nước nuôi cá, rồi nói: “Hôm nay chị Xảo Muội mang rau đến, thấy bụng em lớn thế này thì ghen tị lắm, chị ấy vẫn chưa mang thai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-64.html.]
Chu Dã vừa cuốc đất vừa nói: “Có gì đâu mà gấp, cưới chưa bao lâu mà.”
Bạch Nguyệt Quý nói: “Chúng ta thì mới ngày cưới là có luôn hai đứa rồi.”
Chu Dã cười: “Cũng không thể nói thế, thể chất mỗi người mỗi khác. Với lại chị Xảo Muội trước kia làm việc nặng như đàn ông, người nhỏ xíu mà bắt làm việc to, chắc chắn là tổn hại cơ thể, cần thêm thời gian phục hồi thôi.”
Bạch Nguyệt Quý gật đầu, cũng thấy có lý.
“Nhưng giờ sắc mặt chị ấy tốt hơn hẳn, trước đây nhìn vàng vọt, qua mùa đông rồi thì trên mặt có chút huyết sắc.” Cô nói tiếp.
“Chắc chắn rồi, em nhìn xem anh Quảng Thu ba ngày hai bữa đi bắt cá về cho chị ấy ăn, anh nghĩ không lâu nữa sẽ có tin vui thôi.”
Cả buổi chiều, Chu Dã đã xới xong mảnh vườn tự trồng của nhà mình, giờ còn phải để đất phơi nắng, thở khí, chưa cần trồng ngay.
Anh thả mấy con gà nhà ra vườn dạo chơi, rồi đi tìm hai anh em Đoạn Văn, Đoạn Vũ.
Đoạn Văn và Đoạn Vũ chính là hai người con trai lớn của Đoạn lão đại, dưới họ còn một cậu út tên là Đoạn Sơn.
Đoạn Văn mười sáu tuổi, Đoạn Vũ mười bốn tuổi, đều đã là nửa người lớn rồi, chỉ có đứa em út Đoạn Sơn là mười tuổi, nhưng nhìn gầy gò như gà con.
Hạt Dẻ Rang Đường
Hai đứa lớn thì thực ra cũng không khá hơn là bao, đều gầy nhẳng như que củi.
Vào đầu năm nay, ba anh em tụi nó đã đánh nhau với chính bố ruột là Đoạn lão đại. Hai anh em Đoạn Văn, Đoạn Vũ cùng nhau xông lên!
Nguyên nhân là do tụi nó muốn đuổi bà mẹ kế góa chồng kia ra khỏi nhà, nhưng Đoạn lão đại lại không đồng ý, cuối cùng dẫn đến ẩu đả. Kết quả, cả ba anh em bị đuổi khỏi nhà.
Nhưng lão đội trưởng từ lâu đã không vừa mắt cái kiểu mẹ kế ngược đãi con chồng, liền chủ động sắp xếp cho ba anh em ở tạm trong một căn nhà trống của đội.
Căn nhà đó vốn là của một gia đình không có con trai, sau khi ông bà già trong nhà mất thì được thu hồi làm tài sản công.
Vì lâu năm không sửa sang nên nhà đương nhiên là cũ nát, lão đội trưởng đã cho hai con trai mình là Lý Đại Hải và Lý Đại Sơn đến sửa sang lại một chút, dù sao cũng đủ che mưa chắn gió.
Ba anh em hiện tại đang ở đó.
Lão đội trưởng còn đứng ra bảo lãnh cho họ vay tạm lương thực để ứng phó tình thế. Sau này khi đi làm, tích điểm công rồi trả lại sau.
Mọi việc đều có ghi chép rõ ràng, cả thôn đều biết chuyện này. Ngoài vài người bụng dạ hẹp hòi thì hầu hết đều không có ý kiến gì.
Đây cũng là lý do tại sao lão đội trưởng được hơn ba trăm hộ gia đình người trong Đội sản xuất Ngưu Mông tâm phục khẩu phục.
Chỉ cần là người chịu khó sống tử tế, nhà nào gặp khó khăn, đội trưởng đều tìm cách giúp.
Chu Dã vừa tới đã thấy ba anh em đang quây hàng rào, bèn cười nói: “Đoạn Văn, Đoạn Vũ, chú có chuyện muốn nhờ mấy đứa giúp, mỗi ngày trả một cân lương thực thô, làm không?”
“Làm chứ!” Đoạn Văn, Đoạn Vũ hơi ngớ ra một chút, nhưng không do dự gật đầu cái rụp.
“Chưa hỏi là chuyện gì đã đồng ý rồi à.” Chu Dã cười.
“Chú Dã mà nhờ bọn cháu làm thì nhất định là chuyện đàng hoàng.” Đoạn Văn nói.
Đoạn Vũ cũng gật đầu.
Chu Dã và bố của bọn họ – Đoạn lão đại – cùng thế hệ, nên chúng phải gọi là chú. Hơn nữa, giờ ở Đội sản xuất Ngưu Mông ai mà không biết Chu Dã vận khí tốt đến mức nào?
Chu Dã cười rồi kể sơ qua chuyện muốn xây hàng rào đất bao quanh nhà, “Nếu mấy đứa đồng ý thì mai sang giúp, nhưng chú nói trước, đã tới thì phải làm cho đàng hoàng, không thì chú đuổi. Lương thực sẽ trả trong ngày, không nợ ai cả.”
“Dạ, mai chúng cháu tới sớm!” Đoạn Văn, Đoạn Vũ lập tức đáp.
“Chú Dã, cháu có thể đi không ạ? Cháu cũng muốn kiếm ít lương thực.” Đoạn Sơn nói chen vào.
“Cháu còn nhỏ quá, để các anh cháu làm là được rồi.” Chu Dã nói, “Chờ đến mùa đông năm nay, nếu cần quét tuyết buổi sáng sớm thì chú gọi cháu tới.”
Quét tuyết sáng sớm mùa đông cũng lạnh lắm, có người sai vặt thì đúng là tiện.
Còn chuyện trả lương thực thì trả thôi, có gì to tát đâu.