Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 61.

Cập nhật lúc: 2025-05-21 03:14:16
Lượt xem: 144

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cái này… chắc không đâu nhỉ?” anh cả Chu không nhịn được nói “Hai đội sản xuất cách xa nhau như thế, mà mợ sang chăm ở cữ, cậu ở nhà thì biết sao giờ?”

“Thì ăn cùng với Cố Quảng Hạ chứ còn sao nữa!” chị dâu Chu buột miệng đáp, vốn chỉ nói bâng quơ thôi, nhưng càng nghĩ càng thấy khả năng Chu Dã sẽ mời mợ sang chăm cữ là rất cao!

“Nếu mợ thật sự đến chăm, thì còn đến lượt tụi mình làm gì nữa? Bỏ lỡ cơ hội này thì biết lấy gì để làm lành với thằng hai bây giờ?”chị ta bực bội nói.

Anh cả Chu lập tức nói:

“Thế thì mình chủ động đến nói trước đi! Nói với thằng hai đừng làm phiền đến mợ nữa, để em sang chăm vợ nó là được rồi. Cùng một đội sản xuất, đi lại dễ dàng, tiện hơn nhiều!”

Chị dâu vẫn chưa dẹp được sĩ diện:

“Em không đi đâu! Anh thích thì anh đi mà nói!”

Anh cả Chu gật đầu không chút do dự:

“Được, anh đi! Nhất định phải làm hòa với thằng hai, giờ nó nên người rồi, sau này không chừng còn phải nhờ nó giúp việc gì ấy chứ!”

Dù sao thì vợ nó cũng giỏi giang thế cơ mà. Hơn nữa anh em chỉ có hai người, không hòa thuận thì còn hòa với ai?

Anh cả Chu nói luôn mấy lời này khi gặp Chu Dã.

Chu Dã: “…”

Anh liếc nhìn Chu Xuyên, rồi nói:

“Lòng tốt của anh em ghi nhận, nhưng khỏi cần đâu. Em đã nói với mợ rồi, mợ cũng đồng ý sẽ đến chăm vợ em ở cữ.”

Anh cả Chu lập tức sượng mặt:

“Sao lại phiền mợ làm gì, mợ lớn tuổi rồi, lại còn đi xa, để chị dâu em sang chăm là tiện nhất. Cô ấy từng sinh Đại Nha với hai đứa nữa, có kinh nghiệm, lại gần nữa chứ!”

Chu Dã lắc đầu:

“Thế thì ngại quá. Chị dâu vốn chẳng phải người hay giúp đỡ ai. Trước mấy đứa Đại Nha tới nhà em đổi thịt ăn, chị ấy còn đến tận cửa mắng em một trận. Em đâu dám mời chị ấy tới làm gì.”

Nói xong, Chu Dã cũng không thèm để ý đến Chu Xuyên nữa, quay người bỏ đi.

Đùa à, bảo chị dâu qua chăm vợ anh ở cữ? Với cái tính của chị ta, thấy vợ anh được ăn thịt, ăn trứng thì thế nào chẳng đỏ mắt. Đến lúc đó kiểu gì chẳng lời ra tiếng vào.

Đấy gọi là đến chăm cữ hay đến gây khó chịu?

Nên chuyện này không cần suy nghĩ nhiều, thà anh không đi làm để ở nhà chăm vợ, còn hơn là để chị dâu đến!

Chu Dã về nhà kể lại chuyện này với Bạch Nguyệt Quý.

Bạch Nguyệt Quý nói:

“Có mợ rồi thì không cần phiền đến chị dâu. Dù không có mợ, em cũng sẽ bỏ tiền ra thuê thím Trương qua giúp.”

Chu Dã hiểu ra, vợ anh thà bỏ tiền thuê người còn hơn để chị dâu đến.

Mà đúng thôi, trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí. Nhất là với vợ chồng anh cả, hai người này xưa nay chưa bao giờ làm chuyện gì mà không có mưu đồ phía sau.

Rõ ràng là thấy Chu Dã hiện tại may mắn, vợ lại kiếm được tiền, biết là không thể bám lấy anh hai xin xỏ nữa, có khi sau này còn muốn nhờ vả ngược lại, nên mới vội vàng tỏ ý giúp đỡ.

Chu Dã thì chẳng hứng thú với kiểu anh em này. Nói thẳng ra, dù ngày trước anh có trẻ con, nhưng cũng chưa từng ăn bám gì họ.

Từ nhỏ anh đã lên núi kiếm đồ mang về cho cả nhà.

Chuyện cũ thì không nói nữa.

Chu Dã nói:

“Em yên tâm, anh sẽ không để chị ấy tới làm em khó chịu đâu.”

Chăm cữ là chuyện có kiêng có kỵ, tuyệt đối không thể để sản phụ phải giận hay khóc, nếu không sau này dễ mang bệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-61.html.]

Bạch Nguyệt Quý gật đầu hài lòng.

Cô cũng chẳng thèm giấu sự xa cách lạnh nhạt với bên chồng, cảm thấy cứ ai sống cuộc đời người nấy là ổn nhất.

Dù vợ chồng anh cả Chu nghĩ sao, thì nhà cô vẫn sống bình thường, không ảnh hưởng gì.

Còn phản ứng bên đội sản xuất thì vậy, ở bên khu trí thức thì càng khỏi nói.

Nhưng người thật lòng thấy Bạch Nguyệt Quý giỏi chỉ có mỗi Đổng Kiến, Đổng trí thức.

“Có gì mà ghê gớm đâu, biết đâu chỉ là mèo mù vớ được cá rán thôi, may mắn vớ được đấy mà.” Trần Tùng nói đầy bất mãn.

Hạt Dẻ Rang Đường

Giờ hắn đã nghe nói Bạch Nguyệt Quý mang song thai.

Quan trọng hơn nữa là, hắn cũng biết chuyện cô chẳng có gì với Đặng Tường Kiệt cả, đứa bé trong bụng cô đúng là con của Chu Dã.

Phải nói, lý do mà Đặng Tường Kiệt chịu nói thật là vì hôm đó Chu Dã biết được hắn còn dám tìm vợ mình, liền kéo người đến đánh cho một trận nên thân.

Đặng Tường Kiệt coi như hiểu ra, thằng họ Chu này không phải loại dễ xơi!

Tuy có hơi tiếc nuối, nhưng hắn cũng không dám để Trần Tùng tiếp tục nói bậy, kẻo lại ăn đòn. Đánh nhau hắn không đọ nổi Chu Dã, người lớn lên từ đòn roi, tay chân không phải để trưng.

Huống chi trong lòng Đặng Tường Kiệt lúc này cũng đâu dễ chịu gì?

Từ sau khi Bạch Nguyệt Quý rời xa hắn, hình như cuộc sống của cô ngày càng tốt hơn. Gã lưu manh như Chu Dã vốn dĩ đã khá thích cô, giờ cô lại còn biết viết sách kiếm tiền, e rằng Chu Dã sẽ càng nâng niu cưng chiều cô hơn nữa.

Vậy… cô còn nhớ tới anh Kiệt của ngày xưa không?

Nhưng Đổng Kiến lại không chịu nổi mấy lời chua chát ấy:

“Tôi cũng từng gửi bản thảo cho tòa soạn, gửi mấy lần luôn, nhưng chưa lần nào được chọn. Không ngờ bản thảo của đồng chí Bạch lại được chấp nhận, còn được tận hai mươi đồng tiền nhuận bút, cho thấy cô ấy viết rất tốt.”

Trần Tùng đảo mắt một cái, nhưng cũng không nói gì thêm, nói nữa cũng chỉ là tự rước nhục.

Vì bản thân hắn căn bản không có cái gọi là “mèo mù vớ cá rán”.

Chuyện này đúng là cần chút bản lĩnh thật.

Trần Tùng cảm thấy bực bội, còn Mã Quyên ở điểm tập trung nữ trí thức bên cạnh cũng chẳng khá hơn.

Gần đây cô ta mất ngủ triền miên, tất cả đều vì bị Bạch Nguyệt Quý làm cho tức.

Tất nhiên cô ta cũng biết chuyện giữa Bạch Nguyệt Quý và Đặng Tường Kiệt hoàn toàn không có gì.

Nhưng lý do khiến cô mất ngủ chủ yếu vẫn là vì cuộc sống hiện tại của Bạch Nguyệt Quý quá tốt!

Nghe nói ngày nào cũng được ăn thịt, lại mang thai song sinh, viết sách kiếm tiền, từng chuyện, từng chuyện đều suôn sẻ khiến cô ta cảm thấy phiền não phát điên.

Tại sao chứ? Tại sao một người như Bạch Nguyệt Quý, đã đến mức phải gả cho đàn ông quê mùa, mà còn sống ngon lành đến thế?

Số phận sao mà bất công đến vậy?

Tại điểm tập trung nữ trí thức còn có hai cô gái nữa, họ không thích cũng không ghét Bạch Nguyệt Quý, chỉ đơn giản là cảm giác người qua đường.

Nhưng phải nói thật, họ cũng hơi kinh ngạc khi biết Bạch Nguyệt Quý có thể gửi bản thảo mà được chọn, năng lực đó không phải ai cũng có.

Thế là hai người họ tìm dịp, chủ động tới gặp Bạch Nguyệt Quý để hỏi thăm, học hỏi kinh nghiệm.

Vì nếu có thể, họ cũng muốn thử viết truyện gửi bài. Là nữ trí thức xuống nông thôn làm việc tay chân vất vả như vậy, nếu con đường viết lách có thể đi được, thì cũng đáng để thử.

Dù sao thì… cũng là thêm một nghề để kiếm sống mà, phải không?

Loading...