Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 60.
Cập nhật lúc: 2025-05-21 02:49:47
Lượt xem: 147
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đuổi hết đám vướng mắt kia đi xong, Chu Dã lập tức quay về tìm vợ.
Bạch Nguyệt Quý nhìn thấy anh bước vào, đúng là có thể dùng hai từ để hình dung, mặt mày rạng rỡ, thần khí bừng bừng.
“Vợ ơi, em giỏi quá đi mất.” – Chu Dã ghé sát lại nói.
Bạch Nguyệt Quý liếc anh một cái:
“Ra dáng chưa kìa, vừa nãy nghe anh ở ngoài kia khoác lác, đến em cũng thấy đỏ mặt thay đấy.”
Chu Dã nói đầy lý lẽ:
“Thì có gì đâu, toàn là sự thật cả đấy! Mà anh còn nói giảm đi rồi đó nha. Với ngòi bút và tài văn chương của em, mà giới văn học không biết đến tên thì anh cũng không đồng ý đâu!”
Bạch Nguyệt Quý phì cười, cái người đàn ông thô kệch này thật biết cách khiến người ta vui vẻ. Miệng mồm sao lại dẻo đến vậy chứ?
Nhưng rồi Chu Dã nghiêm túc lại:
“Nhưng vợ ơi, em tuyệt đối đừng bị áp lực nhé. Vẫn là câu nói cũ, được chọn là do thực lực cộng với may mắn. Nếu không được chọn, thì có khi chỉ là chưa đúng khẩu vị của biên tập thôi, không có nghĩa là em không giỏi.”
“Em biết chứ. Nhưng nhìn chung thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Em nghĩ đây có thể phát triển thành nghề nghiệp thật sự của mình.”Bạch Nguyệt Quý nói rồi nhìn anh, giọng dịu dàng “Cho nên anh cũng đừng gánh nặng quá nhiều, còn có em cùng anh kiếm tiền nuôi gia đình mà. Vừa nãy em cũng nghe thấy lời của đội trưởng, nghe thì nghe thôi, đừng để trong lòng. Mệt thì nghỉ, lười cũng chẳng sao, thật sự không muốn làm cũng không sao hết, em nuôi anh.”
Chu Dã nghe mà lòng vui như mở hội.
Là đàn ông mà nói được nuôi thì ngại thật đấy, nhưng điều đó chẳng làm giảm chút nào sự sung sướng trong lòng anh cả.
Vợ anh nguyện ý nuôi anh cơ mà, vậy là cô yêu anh, thương anh biết bao nhiêu?
“Vợ ơi, anh thấy trên đời này chẳng có người đàn ông nào hạnh phúc hơn anh nữa rồi.” Chu Dã nâng mặt vợ lên, hôn khẽ một cái.
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười nhìn anh.
Đấy, phụ nữ là phải dịu dàng một chút, biết ngọt ngào một chút, chồng cô chính là ăn cái kiểu này.
Thỉnh thoảng nói vài câu tình cảm ngọt tai, anh ấy sẽ cực kỳ cảm động.
Tính cách như anh, chắc chắn không nỡ để vợ phải gánh vác chuyện cơm áo, nhưng nếu lời chia sẻ ấy xuất phát từ chính miệng cô thì lại là sự an ủi to lớn.
Phụ nữ mà cứ cố gồng lên cạnh tranh hơn thua với đàn ông thì là dại nhất.
Người ta vẫn nói “lạt mềm buộc chặt”, là như vậy đấy.
Chu Dã nghiêm túc nói:
“Vợ à, em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ nuôi tốt em và hai đứa nhỏ. Việc em viết truyện kiếm tiền là chuyện của em, còn anh cũng phải có trách nhiệm. Nếu anh thật sự ăn bám vợ, ngay cả đội trưởng cũng sẽ coi thường anh!”
Bạch Nguyệt Quý vuốt má anh, dịu dàng đáp:
“Em luôn biết anh là người có chí khí. Em chỉ muốn anh hiểu rằng, anh không hề đơn độc gánh vác. Nếu thấy mệt, thì hãy nói với em. Em có đủ khả năng cùng anh chia sẻ.”
Chu Dã nghĩ: mai phải lên mộ bố mẹ thắp nén hương, nói rõ ràng rành rọt với bố mẹ rằng, vợ anh tốt đến nhường nào!
Chắc chắn là bố mẹ phù hộ, nên anh mới cưới được cô ấy về nhà.
Cùng lúc đó, vợ chồng Chu đại ca cũng vừa được Triệu Mỹ Hương tới tận nơi kể lại tin tức.
Hai người nghe xong thì đều sững sờ, đúng là ngây ra như phỗng.
“Thật… thật sự là hai mươi đồng?” – chị dâu Chu nuốt nước miếng hỏi.
Triệu Mỹ Hương gật đầu như giã tỏi:
“Chứ còn gì nữa, nghe nói còn có cả phiếu tem nữa đấy! Phiếu trứng, phiếu lương thực, phiếu đường các kiểu, ôi trời, đúng là ghen tỵ c.h.ế.t người luôn! Giờ ai cũng nói thằng hai nhà chị cưới được vợ vàng, vừa sinh đôi vừa kiếm được bộn tiền. Nghe nói một tháng có thể viết được một cuốn, một cuốn là hai chục đồng, vậy cả năm là hơn hai trăm bạc đó! Ôi trời đất ơi, vợ người ta đúng là vợ bằng vàng luôn rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-60.html.]
Triệu Mỹ Hương nói xong một trận thì hớn hở rút lui.
Anh cả Chu lập tức nói:
“Nhìn lại vợ người ta đi, sinh đôi rồi còn kiếm được tiền. Nhìn lại em xem, ngoài giỏi càm ràm chồng con thì còn biết làm gì? Việc gì cũng không nên thân, chỉ giỏi miệng lưỡi! Không ị được thì cũng đừng trách người ta không cho ăn no!”
Chị dâu Chu giận sôi máu, suýt nhào vô cào chồng:
“Anh nói cái quái gì thế? Nếu tôi mà giỏi như vậy, tôi có thèm lấy loại đàn ông như anh không? Anh nghĩ xem anh có cái gì tốt? Dám chê bai tôi thì soi lại cái thân mình đi!”
Anh cả Chu hừ một tiếng, nói:
“Giờ tranh cãi cũng vô ích. Lo mà nghĩ xem làm sao làm lành với thằng hai đi! Trước đây mình coi thường nó, giờ nó sống ngon lành thế kia, tiền tiêu không hết. Không chừng sau này nó mới là người coi thường mình!”
Chị dâu Chu cũng bắt đầu lung lay ý định.
Trước kia không muốn dây dưa với em chồng là vì sợ bị bám víu, sợ bị lợi dụng. Nhưng giờ nhìn lại cuộc sống bên đó…
Thịt nướng, bánh bao thơm ngào ngạt suốt ngày, không biết sung sướng tới cỡ nào!
Ai nấy đều tưởng tiền của Chu Dã cũng gần cạn rồi, ai ngờ lại cưới được cô vợ giỏi giang như vậy. Từ giờ về sau, thật đúng là chưa biết ai phải nhìn sắc mặt ai!
“Đến lúc vợ chồng thằng hai sinh con xong, em sang đó giúp nó ở cữ, giặt tã, trông con. Con bé mới làm mẹ chắc chắn vụng về, hai đứa trẻ lại sinh đôi, chắc loay hoay không kịp trở tay. Em qua đó dạy dỗ chỉ bảo là vừa khéo!” Anh cả Chu nói.
Hạt Dẻ Rang Đường
Chị dâu Chu vừa nghe thì không vui chút nào:
“Ý anh là sao? Anh muốn tôi sang đó làm người hầu hả? Đồ đàn ông vô dụng, sao tôi lại mù mắt mà lấy anh cơ chứ! Anh muốn tôi tự dâng đến tận cửa để bị người ta coi thường à?”
Anh cả Chu nói:
“Em nói gì vậy? Người xưa có câu ‘anh như cha, chị dâu như mẹ’. Bố mẹ mất sớm, em là chị dâu thì sang đó chăm sóc em dâu, ngoài mặt người ta còn phải khen em biết điều, có tình có nghĩa!”
Chị dâu Chu trợn mắt lườm một cái rõ to.
Nhưng thật ra, trong lòng chị ta cũng có hơi động tâm.
Bởi ngoài việc sang nhà thằng hai chăm vợ ở cữ để hàn gắn lại mối quan hệ, thì đúng là chẳng còn cớ gì tốt hơn.
Chỉ là… khó buông bỏ sĩ diện thôi!
“Nếu tôi mà sang đó chăm ở cữ thì không sợ bị người ta cười đến c.h.ế.t à!” – chị dâu Chu lẩm bẩm.
Anh cả Chu sống chung cả chục năm, nghe một cái là hiểu thừa:
“Cười gì mà cười? Anh nói rồi còn gì, em mà sang đó chăm vợ chồng nó ở cữ, người ta sẽ khen em là chị dâu tốt, tử tế, có đạo lý, biết nghĩa tình!”
Chị dâu Chu liếc anh ta một cái:
“Thật à?”
“Nghe lời anh là đúng đấy!” anh cả gật đầu chắc nịch.
“Cứ chờ thằng hai nó mở lời đi. Nó đâu có ai giúp đỡ, đến lúc đó nhất định sẽ tới tìm vợ chồng mình nhờ. Em cũng biết tính nó rồi đấy, sĩ diện lắm, chắc chắn không nói thẳng đâu. Em đừng làm khó nó, cứ nhẹ nhàng đồng ý, bảo đảm nó biết ơn em suốt đời!”
Chị dâu nghe vậy thì khá vừa lòng, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi:
“Nó không định gọi mợ đến chăm ở cữ à?”
Câu này làm anh cả Chu khựng lại một nhịp, đàn ông đúng là không nghĩ xa như đàn bà, chuyện mợ thì anh ta đúng là chưa nghĩ đến thật!