Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 59.

Cập nhật lúc: 2025-05-21 02:49:05
Lượt xem: 166

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đi chậm hơn nên để Lý Thái Sơn chạy về trước báo với người đưa thư là đã tìm được họ, đang trên đường quay lại.

Khi hai người về tới nhà thì trước cửa đã vây một đám đông , cả nhà thím Trương, vợ chồng Lý Phong Thu, mà trong lúc Lý Thái Sơn đi tìm Chu Dã, cái miệng nhiều chuyện của anh ta cũng đã khiến tin tức lan ra, ngay cả bác trưởng thôn cũng bị kinh động chạy tới xem.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Anh đưa thư, đây là anh Dã với chị dâu tôi!” Lý Thái Sơn lập tức nói.

“Phải rồi, đúng là Chu Dã!” những người khác cũng nhao nhao phụ họa.

Người đưa thư đang đứng ngay trước cửa nhà họ Chu, nghe mọi người nói thế liền gật đầu xác nhận.

“Xin hỏi, anh là Chu Dã?” – người đưa thư nhìn cặp vợ chồng, ánh mắt dừng lại trên người Chu Dã.

“Tôi là Chu Dã.” Anh trả lời.

Người đưa thư liền rút phong thư từ trong túi ra:

“Đây là thư gửi cho anh, từ tòa soạn ở tỉnh thành. Trên thư có ghi rõ địa chỉ. Vì trong này có kèm phiếu lĩnh tiền nên cần chính chủ ký nhận.”

Chu Dã nhận lấy thư nhìn qua, đúng là từ tòa soạn. Anh lập tức đưa cho vợ, Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, ra hiệu cho anh ký tên.

Tên bút danh mà Bạch Nguyệt Quý dùng là “Quý Bạch”, nhưng địa chỉ và người nhận thì đều ghi là tên của Chu Dã.

Lý do thì đơn giản thôi, tên Chu Dã quá nổi ở đây, nếu có ai mang thư đến tìm, chắc chắn sẽ tìm đúng nhà.

Chu Dã ký tên, nét chữ hơi ngông nghênh một chút, người đưa thư nói:

“Chữ anh hơi khó đọc đấy.”

“Cũng tàm tạm mà.” Chu Dã cười đáp.

Người đưa thư không nói thêm gì, lấy phiếu lĩnh tiền ra đưa:

“Tổng cộng là hai mươi đồng tiền nhuận bút, mọi người có thể mở thư ra xem cho chắc.”

“Cái gì, hai mươi đồng?!” Triệu Mỹ Hương và chồng không thể không hóng chuyện, vừa nghe đến con số đó thì mắt trợn tròn như chuông đồng.

Không chỉ họ, mà ngay cả bác trưởng thôn, Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn, Lý Phong Thu, Cố Quảng Thu… ai nấy đều kinh ngạc đến không khép được miệng.

Hai mươi đồng tiền?!

“Đúng vậy, là hai mươi đồng, rất giỏi đó.” người đưa thư gật đầu nhìn Chu Dã.

“Không phải tôi, là vợ tôi viết. Vợ tôi là thanh niên tri thức, cô ấy mới là người viết sách, tôi chỉ là tay ngang, chẳng biết gì hết.” Chu Dã cười như được mùa, tự hào không để đâu cho hết.

Người đưa thư nhìn sang Bạch Nguyệt Quý:

“Vậy cô xem lại thư xác nhận số tiền đi, bên trong có ghi rõ.”

Bạch Nguyệt Quý gật đầu, để Chu Dã mở thư. Vừa mở ra liền thấy bên trong còn có cả mấy tấm phiếu mua hàng!

“Vợ ơi, đúng rồi, đúng là hai mươi đồng tiền nhuận bút, còn có phiếu tem các loại nữa. Tòa soạn còn viết trong thư, bảo em cứ viết tiếp, miễn là chất lượng như cuốn đầu này thì họ sẽ tiếp tục nhận đăng!” Chu Dã đọc thư xong vui vẻ thông báo.

Điều đó có nghĩa là, con đường này của cô đã được mở ra.

Bạch Nguyệt Quý khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng nhẹ lòng. Bởi điều này có nghĩa là từ nay về sau, chỉ cần mỗi tháng viết được một cuốn sách, là có thể nhận được một khoản tiền nhuận bút, cũng sẽ không để gánh nặng dồn hết lên vai Chu Dã nữa.

Người đưa thư rời đi không lâu sau đó, vì trời cũng đã bắt đầu muộn.

Anh ta vừa đi, những người xung quanh tất nhiên liền bắt đầu hỏi han.

Chuyện này thì giao cho Chu Dã giải thích là vừa, còn Bạch Nguyệt Quý thì vào nhà uống nước nghỉ ngơi.

“Phải, là vợ tôi viết đấy, bản thảo là tôi đích thân mang đi gửi, là lần đi huyện cùng thím Trương lần trước ấy!”

“Đúng vậy, không phải gửi ở công xã đâu, bên công xã là cuốn thứ hai. Với năng lực của vợ tôi thì khả năng được chọn cũng rất cao, nhưng cũng phải chờ xem thế nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-59.html.]

“Gặp may nữa chứ. Cuốn này được chọn cũng là nhờ may mắn, không phải bản nào cũng có vận như vậy đâu.”

Chu Dã mặt mày hớn hở kể lại chuyện vợ mình gửi bản thảo, nhưng anh không tỏ vẻ quá đắc ý, vẫn giữ chừng mực, không muốn gây áp lực cho vợ.

Dù vậy, anh vẫn trở thành nhân vật khiến đám đàn ông trong thôn phải ghen tỵ phát hờn.

Người ta nói, sao có người lại may mắn thế cơ chứ?

Lên núi hái linh chi, đào nhân sâm, săn lợn rừng như đi chơi; cưới được vợ vừa xinh đẹp vừa là trí thức thành thị, lại còn mang thai song sinh cho anh.

Quan trọng là, vợ còn viết được sách!

Một bản thảo mà được những hai mươi đồng, thế này thì năng lực cỡ nào mới được vậy?

Đây không phải là vợ bình thường, mà là vợ vàng, vợ phúc đây này!

Người làm công bình thường, một tháng lương được bao nhiêu chứ?

Nói đâu xa, như Lý Phong Mai – con gái nhà họ Lý – mới đi làm công nhật trong thành thôi mà lương có mười lăm đồng một tháng, đã vênh váo lắm rồi, khinh đàn ông nông thôn ra mặt, nhất quyết phải lấy trai thành phố!

Kết quả là vợ của Chu Dã chỉ cần viết một bản thảo là có tiền.

“Chỉ là viết một bản thảo thôi á? Đó là công việc cực kỳ hao não đấy, không phải tùy tiện ngồi xuống là viết được đâu! Nếu dễ thế thì sao bên khu thanh nien tri thức có bao nhiêu người mà chẳng ai viết? Vợ tôi kiếm được khoản này là cực khổ chứ không phải hốt bạc dễ dàng đâu!” Chu Dã lập tức phản bác.

“Khổ gì mà khổ, chẳng bị nắng cũng chẳng bị mưa.” mẹ chồng của Triệu Mỹ Hương chen vào, giọng điệu đầy ghen tỵ, chỉ thiếu điều viết chữ ganh ghét lên mặt.

Những người khác cũng thế, ngay cả bác đội trưởng cũng nhìn Chu Dã nói:

“Giờ thì có vợ nuôi rồi nhỉ.”

“Đội trưởng nói thế oan cho cháu rồi. Vợ cháu viết là vì muốn san sẻ áp lực với cháu thôi. Cô ấy sợ tôi vất vả quá. Nhưng cháu cũng sợ cô ấy mệt nữa.” Chu Dã đáp, lời nói ra khiến ai nấy đều thấy răng ê vì ngọt.

Bác đội trưởng hừ nhẹ một tiếng cười:

“Vậy cậu còn định làm ruộng đàng hoàng nữa không đấy?”

“Phải chứ ạ! Nhất định là phải làm đàng hoàng!” Chu Dã nhanh nhảu đáp.

“Cứ tưởng có vợ nuôi rồi là muốn nghỉ làm luôn cơ.” bác đội trưởng cười khẩy.

“Đâu có được ạ, vợ thương cháu, cháu cũng phải thương vợ chứ. Bụng to vậy mà còn cố gắng viết bản thảo để chia sẻ với cháu, cháu mà không cố gắng làm thì còn là đàn ông sao? Đội trưởng yên tâm đi, cháu nhất định sẽ làm việc chăm chỉ!” – Chu Dã cam đoan.

Bác đội trưởng lúc này mới hài lòng, vừa đi vừa lắc đầu cười:

“Thằng nhóc này đúng là số đỏ.”

Nói rồi ông thong thả đi về.

Những người khác cũng lục tục tản ra, nhưng chuyện này chắc chắn là chuyện chấn động nhất của đội sản xuất Ngưu Mông trong thời gian gần đây rồi.

Ai nấy đều ghen đỏ mắt.

Trước đây, khi nói Chu Dã vận khí quá tốt thì có người còn bán tín bán nghi, nhưng giờ thì chẳng ai dám nghi ngờ nữa, thật sự quá quái dị!

Chưa từng thấy anh ta thiếu tiền tiêu!

“Anh Dã, anh Dã, cho em xin tí vận khí với, dạo này em xui quá, làm gì cũng không thuận.” – Vương Nhị Anh và Lý Thái Sơn vẫn chưa về. Vương Nhị Anh còn trực tiếp nắm lấy tay Chu Dã, muốn “truyền may mắn”.

Chu Dã nhăn mặt, chùi tay lên ống quần:

“Cút, tránh xa tôi ra!”

“Đúng là không biết xấu hổ.” – Lý Thái Sơn phụ họa.

Anh ta còn định khoác vai anh Dã làm thân, nhưng lại bị đẩy ra.

“Cả đám cuốn xéo về hết cho tôi! Tôi còn phải nấu cơm cho vợ tôi đây, không có thời gian tiếp các người!” – Chu Dã phất tay đuổi người, mặt đầy tự hào.

Loading...