Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 57.
Cập nhật lúc: 2025-05-21 02:30:56
Lượt xem: 168
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng chẳng vớt được chút lợi lộc nào, lại còn mất mặt ê chề, chị dâu Chu đành ê chề rút lui.
Chị ta vừa đi, Triệu Mỹ Hương cũng chẳng còn lý do để nán lại, hừ một tiếng rồi quay lưng bỏ đi.
Lúc này Bạch Nguyệt Quý mới quay sang cảm ơn mẹ Lý Thái Sơn và Trương Xảo Muội đã giúp đỡ:
“Chuyện hôm nay phiền to rồi, cảm ơn thím và chị nhé.”
“Còn khách sáo với chị làm gì nữa.” Trương Xảo Muội cười đáp.
“Phải đó, nói gì mà khách khí.” mẹ Thái Sơn cười tươi, ánh mắt còn cố ý liếc xuống bụng Bạch Nguyệt Quý, “Ôi chao, song thai đó hả? Nghe nói mới hơn năm tháng mà bụng đã to thế này rồi.”
Họ cũng không nán lại lâu, chào hỏi rồi ai về nhà nấy.
Về đến nhà, mẹ Lý Thái Sơn vẫn chưa nguôi sự ngưỡng mộ, quay sang nói với con trai:
“Con phải học tập Chu Dã đấy!”
“Trước mẹ chẳng phải bảo con đừng dính líu với anh Dã sao?” Lý Thái Sơn đáp.
“Chuyện trước khác, giờ khác rồi. Trước kia Chu Dã đúng là chẳng ra gì, nhưng bây giờ mẹ nhìn thấy rồi đấy, giỏi giang ra trò. Nhìn cách nó chăm vợ kìa, da trắng thịt mềm, nhìn là biết có phúc. Con phải học theo nó nhiều vào!”
“Mẹ đúng kiểu ‘có sữa mới gọi là mẹ’ nha. Giờ thấy anh Dã dẫn con đi kiếm tiền được nên lại bảo con học theo.” – Lý Thái Sơn bật cười.
“Mất dạy!” – mẹ Thái Sơn nhéo một cái đau điếng.
Lý Thái Sơn đau đến nhe răng trợn mắt, rồi nói:
“Con thì làm gì có bản lĩnh như anh Dã, mẹ đừng kỳ vọng nhiều quá.”
Bà mẹ lại muốn nhéo thêm phát nữa:
“Thằng ranh không có chí khí!”
“Thế mẹ mắng thêm đi, để con khỏi phải cố gắng, nằm chơi tiếp cho đỡ cực.” – Lý Thái Sơn giở chiêu lười.
Mẹ anh ta tuy bực, nhưng cũng không mắng nữa, vì thằng con trai bất tài này năm nay cuối cùng cũng có chút khởi sắc: định nghiêm túc đi làm, còn nói muốn kiếm vợ.
Số tiền kiếm được đợt trước cũng giao hết cho bà giữ để lo chuyện cưới xin.
Trước kia thì đúng là suốt ngày ăn bám, khiến bà tức đến phát bệnh.
Lý Thái Sơn còn hơi tiếc, giá mà mẹ mắng thêm tí nữa thì anh ta có cớ nằm ăn vạ tiếp.
Nghĩ đến chuyện sắp phải xuống ruộng làm việc, anh ta thấy như mất cả mạng.
Không biết khi nào mới được đi săn lợn rừng với anh Dã lần nữa?
Lần này anh ta định chỉ đi cùng anh Dã thôi, không mang nhiều người như trước, mang đông quá lại phải chia phần, tiếc muốn chết!
Chu Dã thì cũng muốn săn thêm lợn rừng đấy, nhưng săn lợn đâu phải như hái cải, nói gặp là gặp. Lần trước chạm được đúng là do vận khí tốt.
Giờ vợ anh bụng ngày càng to, nếu không cần thiết thì anh thật sự không muốn ra ngoài nữa.
Chớp mắt đã đến tháng Hai.
Hôm đó, cuối cùng Chu Dã cũng tóm được Trương Ma Tử!
Trương Ma Tử vừa nhìn thấy mặt Chu Dã là mặt tái mét, tính bỏ chạy nhưng bị Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh chặn lại.
Hai người cười hì hì:
“Ma Tử, bệnh khỏi rồi hả?”
Trương Ma Tử mới chần chừ một chút đã bị Chu Dã vỗ vai, “Chạy gì thế? Lâu ngày không gặp, mấy anh em phải trò chuyện một chút chứ?”
Mặt Trương Ma Tử trắng bệch:
“Dã… Anh Dã… Anh cả tôi còn đang đợi tôi về…”
“Bảo anh Đại Căn đợi đi. Đi, theo tao vào rừng nói chuyện.” – Chu Dã vừa nói vừa đẩy hắn vào bụi rậm.
Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh không vào cùng, đứng ngoài chờ.
Vương Nhị Anh lườm Lý Thái Sơn:
“Hai người cũng thật không có tình nghĩa, ăn thịt cũng chẳng gọi tôi!”
Lý Thái Sơn chẳng thèm để ý:
“Cậu nói nghe buồn cười thật đấy. Cậu nằm bẹp trên giường, chúng tôi leo núi đi săn, bảo sao gọi cậu? Với lại, cậu có tiền cũng chưa từng mời chúng tôi húp ngụm canh, tiền thì toàn đổ vào mấy cô kia thôi!”
Vương Nhị Anh tức:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-57.html.]
“Thì chí ít chia thịt cũng nên để phần tôi chứ.”
“Chúng tôi ăn còn không đủ, lấy đâu ra phần cho cậu? Đi cùng thì còn chia được. Anh Dã nói rồi: ai có mặt mới có phần!” – Lý Thái Sơn nói.
Vương Nhị Anh thở dài.
Đợt này đúng là thiệt quá rồi. Nếu không bị đánh nằm liệt giường thì chắc anh ta cũng đi theo được.
Hạt Dẻ Rang Đường
Hai người còn chưa nói mấy câu thì Chu Dã đã lôi Trương Ma Tử từ trong bụi ra.
Hắn cúi rạp người, gần như bước không nổi.
“Nhớ kỹ đấy, lần sau mà tao còn thấy mày dòm ngó tao kiểu rình phạm nhân nữa, thì chuyện hôm nay chỉ là nhẹ thôi.” – Chu Dã liếc hắn lạnh lùng.
Trương Ma Tử ôm bụng, gượng gạo nở một nụ cười lấy lòng:
“Chỉ… chỉ là hiểu lầm thôi mà…”
“Cút.” – Chu Dã hờ hững phẩy tay.
Trương Ma Tử không dám nán lại, vội vàng cuốn xéo.
Chu Dã quay sang nói với Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh:
“Hai người về trước đi.”
Vương Nhị Anh vội vàng hỏi:
“Anh Dã, bao giờ mình lại lên núi săn thú hoang nữa vậy?”
“Muốn săn lợn rừng à?” – Chu Dã cười.
Vương Nhị Anh gật đầu như gà mổ thóc:
“Lần trước em bỏ lỡ rồi.”
“Bỏ lỡ thì đành chịu, đâu phải bọn tôi không cho đi.”
Vương Nhị Anh nói:
“Em biết mà, nhưng ý em là khi nào mình lại đi?”
“Cậu tưởng lợn rừng là cải trắng củ cải ngoài đồng chắc? Muốn bắt là bắt à?” – Chu Dã liếc cậu ta một cái. “Thôi được rồi, ai về nhà nấy đi. Tôi cũng về đây, còn phải về đọc sách nữa.”
Lý Thái Sơn trợn tròn mắt:
“Đọc sách? Anh đọc sách gì vậy?”
“Vợ tôi học thức cao như thế, tôi tất nhiên cũng phải đọc nhiều sách hơn, không thì đầu đất chẳng hiểu gì, lỡ đâu bị chê thì sao?” Chu Dã vừa nói vừa vẫy tay đi mất.
Lý Thái Sơn đầy cảm khái:
“Đúng là trước tình yêu, dù mạnh mẽ như anh Dã cũng trở nên yếu đuối, mất cả cảm giác an toàn…”
Vương Nhị Anh: “… Cậu uống nhầm thuốc à?”
Lý Thái Sơn nghiêm túc nói:
“Nhị Anh à, cậu cũng lớn rồi, phải biết suy nghĩ rồi. Năm nay cùng tụi này xuống ruộng làm đi!” – Không thể để mình khổ một mình, phải kéo thêm người cùng chịu!
Vương Nhị Anh hỏi:
“Cậu nói gì vậy? Năm nay cậu cũng định xuống ruộng à?”
“Tôi năm nào chẳng đi làm đồng.” Lý Thái Sơn nói, câu này thì không sai, chỉ là mấy năm trước toàn đi cho có, ba hôm hai bữa lại than đau mỏi bệnh tật.
Vương Nhị Anh nghi ngờ:
“Cậu bị cái gì ám à? Có cần đi hái ít lá bưởi về tắm giải vía không?”
“Ý gì đấy hả?” – Lý Thái Sơn không vui.
Vương Nhị Anh nói:
“Anh Dã thì không nói làm gì, anh ấy còn có vợ con phải nuôi, không làm thì cả nhà đói. Chứ cậu thì vì cái gì?”
“Tôi năm nay cũng định lấy vợ!” Lý Thái Sơn ưỡn n.g.ự.c tự hào. “Đến lúc đó, tôi với anh Dã đều sống cảnh vợ con ấm êm, chỉ còn lại cậu thôi. Mà cái cô Mã trí thức thì khỏi mơ, người ta căn bản không ưa cậu. Còn Dương quả phụ thì buôn bán mở cửa cả ngày, cậu nghĩ sống với cô ta được sao? Tuổi cũng không nhỏ nữa, chẳng lẽ không tính toán cho tương lai à?”
Nói đạo lý như khai sáng, nhưng thực chất chỉ dám dạy đời Vương Nhị Anh để tìm chút cảm giác tồn tại.
Vương Nhị Anh đứng hình. Mới xa Lý Thái Sơn có bao lâu đâu, mà quay lại đã thấy như biến thành người khác?
Hắn kinh ngạc đến rớt cả cằm, còn Lý Thái Sơn thì đắc ý ngẩng đầu bỏ đi.