Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 56.

Cập nhật lúc: 2025-05-21 02:13:02
Lượt xem: 184

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó, thím Trương đến thăm Bạch Nguyệt Quý, tiện thể cũng nhắc đến chuyện nhà Lý Phong Thu vừa mới ầm ĩ.

“Là Phong Thu bưng thịt sang mà, thím đứng ngay cửa tận mắt thấy luôn. Vậy mà họ lại dám mở miệng nói nó bất hiếu, không mang cho bố mẹ miếng thịt nào, còn kéo nhau đến nhà mắng mỏ? Làm sao mà dám làm ra chuyện như vậy được? Đó là con ruột chứ có phải nhặt ngoài đường về đâu!”

Bạch Nguyệt Quý nói: “Nghe chị dâu Lý kể, em chồng chị ấy sắp lấy chồng, mẹ chồng chị lại đòi chị ấy bỏ ra hai mươi đồng làm tiền lót đáy rương với một cái chăn bông tám cân. Chị ấy không chịu. Lần này ầm ĩ vì chuyện thịt cũng có phần vì vụ đồ cưới đó nữa.”

Thím Trương rõ ràng cũng từng nghe chuyện này rồi, bĩu môi khinh bỉ: “Chăn tám cân với hai chục đồng tiền lót rương? Mặt mũi nào mà dám há miệng đòi chứ! Hồi trước khi vợ chồng Phong Thu được chia ra ở riêng, toàn là bên nhà vợ nó giúp đỡ. Bố mẹ thằng Phong Thu đúng là đầu óc lệch lạc quá rồi. Con trai thứ là vàng, còn con trai cả thì là rơm rạ. Rồi sớm muộn gì cũng phải hối hận thôi!”

“Hối hận sao ạ?” Bạch Nguyệt Quý nhất thời chưa hiểu.

“Chứ còn gì nữa!” thím Trương nói “Cặp vợ chồng Phong Mậu như thế, sau này mong cậy nhờ vào chúng nó à? Đợi đến lúc không còn sức mà sống nữa, chẳng phải lại phải dựa vào vợ chồng Phong Thu thôi sao?”

“Chị dâu Lý chắc sẽ không bằng lòng đâu.”

“Không bằng lòng thì sao? Chẳng lẽ thật sự mặc kệ hai ông bà già đó c.h.ế.t đói à? Như thế thì dân làng sẽ nhấn chìm nhà nó trong bể nước bọt mất. Người già dù có tệ thế nào, đến cuối cùng con cái vẫn phải có trách nhiệm nuôi dưỡng.”

Bạch Nguyệt Quý gật đầu, “Thím nói đúng.”

Đúng là vẫn phải phụng dưỡng, cho dù khi còn trẻ cha mẹ có làm bao chuyện quá quắt, thì đến lúc họ già yếu, con cháu vẫn phải lo. Không có gì để bàn cãi.

Nhưng nuôi dưỡng cũng có hai kiểu.

Một là nuôi cho có, đối phó cho xong để khỏi bị miệng đời chỉ trích. Còn một kiểu là xuất phát từ lòng hiếu thuận thật sự, tận tâm chăm sóc. Hai kiểu ấy, tạo nên hai cuộc sống tuổi già khác nhau hoàn toàn.

Đừng tưởng cứ làm cha mẹ là muốn làm gì thì làm. Trên đời này không có chuyện không báo, chỉ là chưa đến lúc thôi.

Nhưng những lời này với thân phận một cô dâu trẻ, Bạch Nguyệt Quý không tiện nói ra. Song trong lòng ai mà chẳng có một cái cân?

Sáng hôm đó, Chu Đại Nha đã đến sớm để quét tuyết.

Từ sau hôm được ăn thịt, cô bé ngày nào cũng đến. Ban đầu còn định làm lấy lệ, nghĩ thầm: ăn rồi thì cùng lắm chú có mắng cũng đâu đánh thật?

Ai ngờ chú quá cáo già, đem chuyện lì xì Tết ra đe dọa, khiến cô bé có gan lớn mấy cũng không dám lười biếng.

Chuyện Chu Đại Nha quét tuyết bị Triệu Mỹ Hương phát hiện, liền truyền đến tai chị dâu Chu.

Thế là chị dâu Chu lôi Chu Đại Nha đến nhà Chu Dã.

Chị ta vừa lôi con gái vừa quất bằng roi tre, dọc đường kéo lê con bé khiến ai nấy đều đổ dồn mắt nhìn.

Mẹ của Lý Thái Sơn còn ra can:

“Ôi trời ơi, mẹ Tam Đản, cô làm cái gì vậy, con gái lớn rồi mà kéo lê đánh như thế này thì còn ra thể thống gì nữa, con gái cũng cần sĩ diện mà!”

Chị dâu Chu tức giận nói:

“Đây là con gái tôi, tôi muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, ai quản được?” vừa nói vừa lại vụt thêm một roi vào con gái “Đồ đê tiện, dám chạy sang nhà người ta!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-56.html.]

Lôi đến tận cửa nhà Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý, vì ầm ĩ quá nên dân làng kéo đến xem không ít.

Chị dâu Chu ở ngoài hàng rào đánh con, Chu Đại Nha bị đánh đến khóc lóc thảm thiết.

“Mày đồ không biết nhục! Ở nhà bao nhiêu việc không làm, sáng sớm đã chạy sang nhà người ta làm việc! Nhà người ta không có tay chân chắc? Là què hay mù mà cần mày đến làm từ thiện? Để tao đánh c.h.ế.t mày…”

Chu Dã lúc đó đang cùng Bạch Nguyệt Quý ngồi trong nhà đọc sách, nghe tiếng chị dâu vọng vào thì sao chịu nổi?

Bạch Nguyệt Quý cũng ra ngoài, thấy Chu Đại Nha bị đánh đến tơi tả.

Tuy cô không có cảm tình đặc biệt gì với Chu Đại Nha, nhiều lắm chỉ là kiểu người qua đường, nhưng giờ thấy con bé bị đánh tàn nhẫn, ít nhiều cũng thấy xót xa.

Chị dâu Chu còn cố tình lột áo bông ra để đánh!

“Ôi chà, chị đến tận nhà tôi đánh con đấy à? Muốn đánh thì về nhà mà đánh!” – Chu Dã lạnh lùng liếc chị dâu một cái, quay sang nói với Chu Đại Nha:

“Còn cháu, mai vẫn phải qua đây quét tuyết. Trước khi ăn thịt chú cho, mình đã giao kèo rõ ràng.”

Chị dâu Chu mặt lúc trắng lúc xanh:

“Tôi chưa từng thấy ai mặt dày như cậu…”

Chu Dã còn chưa kịp mở miệng thì Bạch Nguyệt Quý đã không nhịn được, lạnh lùng lên tiếng:

“Ai không biết xấu hổ? Chị nói rõ ràng ra đi. Nhà chị với nhà tôi đã tách hộ độc lập từ lâu, nhà tôi ăn thịt, con cái nhà chị mò đến xin thịt ăn. Người lớn còn phải lao động kiếm điểm công để đổi lấy lương thực, chú của chúng nó để chúng tự dùng sức mình đổi lấy thịt, tự mình làm, tự mình ăn, vậy là quá đáng sao? Hay là chị nghĩ mấy đứa con nhà chị có thể sang đây ăn thịt miễn phí? Chị nói đi, ai mới là người không biết xấu hổ?”

Bạch Nguyệt Quý vừa mở miệng, đám người đứng xem liền sững sờ, ai mà ngờ cô nữ trí thức trông yếu đuối mảnh mai này lại có thể phản bác người ta sắc sảo đến thế?

Miệng mồm nhanh nhẹn, nói năng có lý, lại còn mang giọng điệu nhẹ nhàng nhã nhặn, mắng người mà nghe cứ như đọc thơ, thế mà lại khiến người ta nghẹn họng không cãi lại được!

Bạch Nguyệt Quý không thể chịu được chuyện chị dâu Chu cứ chửi bóng gió Chu Dã, chồng cô là bảo bối, sao có thể để người khác nói bậy?

Tình huống như vậy chẳng cần Chu Dã ra mặt, đàn ông mà cãi tay đôi với đàn bà thì mất giá. Cô ra là đủ!

Chu Dã nhìn vợ mà đôi mắt rực sáng, y như đang nhìn tiên nữ giáng trần: Thật sự, vợ anh sao lại xinh đẹp đến thế? Anh yêu quá trời!

Là chị em dâu với nhau, Trương Xảo Muội cũng mở miệng bênh vực:

“Nói đúng đó. Người lớn muốn có lương thực cũng phải làm việc để lấy công điểm. Đại Nha muốn ăn thịt thì sang giúp chú quét tuyết, thì sao? Có gì sai?”

“Phải đó, trẻ con dựa vào sức mình mà ăn cơm, ai đụng chạm gì đâu? Miếng thịt này Đại Nha ăn cũng đầy khí phách, là nó tự làm mà có đấy! Hay là người lớn chỉ muốn cho con cái sang ăn chực hả?” mẹ Lý Thái Sơn cũng lên tiếng phụ họa.

Bên cạnh đó, Triệu Mỹ Hương vội vã đứng về phía chị dâu Chu:

“Thì cũng là cháu trong nhà, sang ăn một miếng thịt mà bắt đi quét tuyết, cũng có hơi…”

Bạch Nguyệt Quý nhẹ nhàng cắt ngang, ánh mắt lướt qua Triệu Mỹ Hương đầy lạnh lẽo:

“Lúc ăn thịt thì gọi là cháu, mà lúc chia hộ thì người ta có coi chồng tôi là gì đâu. Đã tách riêng nhà rồi thì mạnh ai nấy sống.”

“Người ta hay nói, ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’ người thế nào thì chơi với người thế ấy. Thích ngồi lê đôi mách, nói xấu sau lưng cũng chỉ kết giao với những kẻ như vậy thôi. Nhưng chuyện nhà tôi, không cần loại người như chị lên tiếng dạy đời. Nếu thật sự nhàn rỗi đến vậy thì đi lên núi mà thử vận may, xem có kiếm được miếng thịt rừng nào về không. Đừng có suốt ngày nhìn người khác ăn thịt rồi phát đỏ mắt vì ghen tỵ!”

Hạt Dẻ Rang Đường

Bị mắng đến nỗi không ngẩng đầu lên nổi, Triệu Mỹ Hương đành ngậm miệng, xấu hổ mất mặt trước bao người.

 

Loading...