Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 55.
Cập nhật lúc: 2025-05-21 02:11:52
Lượt xem: 161
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Đại Nha, Chu Nhị Nha và Chu Tam Đản cuối cùng cũng được ăn món thịt lợn rừng hầm nóng hổi.
Miếng thịt lợn rừng đó từ sáng sớm Chu Dã đi ra ngoài đã bắt đầu được hầm đến giờ, trước tiên đun bằng lửa lớn, rồi chuyển sang lửa nhỏ và liu riu, hầm đến mềm rục. Miếng thịt đưa vào miệng mềm tan, thơm béo đậm đà đến mức khiến người ta hận không thể nuốt luôn cả lưỡi!
Ba chị em ăn xong liền bị Chu Dã đuổi về, vừa đi vừa ngoái lại, luyến tiếc không nỡ rời.
Chu Dã thì chẳng buồn quan tâm, thịt là để dành cho vợ và con anh ăn cơ mà.
“Vợ ơi, em còn ngâm gạo nữa à?” Chu Dã vừa cười vừa đỡ vợ vào nhà.
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười: “Hấp cơm, rồi kho thịt với khoai tây.” Dạo này cô ăn khỏe thật sự, mới chỉ nghĩ tới thôi mà đã thấy đói.
Thật quá đáng sợ, sáng nay cô vừa ăn một bát hoành thánh với ba cái bánh bao thịt, lúc hầm thịt còn ăn thêm hai củ khoai. Vậy mà chưa đến một tiếng sau đã lại thèm cơm nóng chan nước thịt rồi…
Nhưng hai vợ chồng còn chưa kịp ăn gì thì nhà Lý Phong Thu bên kia đã cãi nhau om sòm, tiếng cãi vang cả một khu, cách xa vẫn nghe rõ mồn một, đủ biết ầm ĩ tới mức nào.
“Em ở nhà nghỉ ngơi nhé, anh sang xem chút.” Chu Dã nói.
Bạch Nguyệt Quý gật đầu: “Anh đi đi.” Cô đoán chắc là lại do cha mẹ thiên vị của Lý Phong Thu gây chuyện.
Và đúng như cô đoán.
Nhà Lý Phong Thu với chị dâu Lý đang loạn như chợ vỡ!
Mẹ của Lý Phong Thu đang nằm lăn lộn trong sân nhà, ăn vạ ầm ĩ!
Bà ta lăn qua lăn lại trên nền tuyết, người ta kéo dậy cũng không chịu dậy, cứ ngồi bệt dưới đất vừa khóc vừa gào:
“Trời ơi là trời! Con trai mà tôi mang nặng đẻ đau mười tháng, giờ cưới vợ rồi thì quên cả mẹ! Tự mình ăn ngon uống béo, cả nồi thịt hầm thơm phức mà không thèm đem cho chúng tôi một miếng nước cặn! Nó còn xem tôi là mẹ không chứ, bà con hàng xóm ơi, mọi người phân xử giùm tôi với! Nếu biết thằng con bất hiếu này như vậy, hồi nhỏ tôi đã dìm c.h.ế.t nó trong bô cho rồi!”
Vừa khóc bà vừa xì mũi, xong tiện tay hất mạnh cái khăn mũi, nào ngờ hất trúng người chị dâu Trương đang đứng xem trò vui gần đó.
“Ái chà, bác ơi, bác hất hết nước mũi lên người tôi rồi đó nha!” – chị dâu Trương hét toáng lên, nhảy dựng lên khiếp đảm.
Chị dâu Chu và Triệu Mỹ Hương thấy vậy cũng vội lùi lại, buồn nôn không chịu nổi.
Mẹ Lý Phong Thu chẳng buồn quan tâm, tiếp tục gào khóc:
“Trời đất ơi! Sao tôi lại sinh ra thằng con bất hiếu thế này! Sinh khúc gỗ còn hơn, ít ra còn không biết phản bội mẹ! Cả một miếng thịt cũng không cho mẹ ăn à…”
Chị dâu Lý tức đến phát khóc:
“Sao lại nói tụi con không mang thịt cho bố mẹ? Gửi hẳn nửa cân đó, chả lẽ chó ăn mất rồi? Phong Thu cũng là con ruột của mẹ, vậy mà mẹ trước mặt cả thôn bêu xấu con như vậy, mẹ vui lòng chưa? Phá nát danh tiếng của con, mẹ mới hả giận đúng không? Trái tim mẹ cũng cứng đến mức đó sao?!”
“Con đ* mặt dày, chị còn dám nói hả?!” em gái của Lý Phong Thu, là Lý Phong Mai, vốn tức vì không lấy được đồ cưới như mong muốn, giờ liền chỉ tay vào mặt chị dâu chửi:
“Trước đây anh tôi rất hiếu thảo, là tại chị, cái đồ phá hoại nhà cửa, mới khiến anh ấy biến thành đứa con bất hiếu như vậy!”
Chị dâu Lý không dám đánh bà già đang nằm lăn lộn kia, nhưng đứa em chồng này thì không ngán, một cái bạt tai không báo trước vung thẳng lên mặt cô ta:
“Đồ đ*! Cô chửi ai đấy hả? Cái miệng thúi của cô để tôi rửa sạch cho!”
Lý Phong Mai hét to một tiếng, cũng là đứa dữ dằn, lập tức lao vào định cào xé chị dâu, nhưng làm sao là đối thủ của một người phụ nữ làm ruộng quen tay như chị dâu chứ?
Bị chị dâu Lý đè ngửa ra đất, túm tóc tát lia lịa!
Hạt Dẻ Rang Đường
Cô em dâu khác – vợ Lý Phong Mậu – thấy vậy cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, hét lên:
“Chị dâu, chị làm gì thế? Mau buông em gái ra đi chứ!”
Nói xong định lao vào can, nhưng chị dâu Đại Sơn với Trương Xảo Muội không để yên, lập tức chắn lại.
Chị dâu Đại Sơn nói:
“Trời ơi, vợ Phong Mậu à, cô đang mang thai mà! Cô không thể xông vào được đâu, lỡ có chuyện gì thì sao?”
“Em đâu có mang thai! Em chỉ hơi béo chút thôi!” – cô ta ngẩng cao đầu đầy tự hào. Thời buổi này mà béo được thì cũng là điều đáng tự hào!
Trương Xảo Muội nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-55.html.]
“Đừng chối, nhìn là biết có bầu rồi! Thôi, cứ đứng yên đấy!”
“Á a a!” – Lý Phong Mai bị chị dâu đè ra đánh, miệng thì không ngừng hét lên.
“Đồ đàn bà độc ác!” mẹ của Lý Phong Thu không chịu nổi cảnh con gái bị đánh, vùng dậy lao vào giúp, nhưng lại bị chính con trai mình “đỡ lại”.
“Mày là thằng súc sinh! Em gái mày bị con đàn bà độc ác đó đánh cho ra nông nỗi này mà mày còn dám cản tao!” bà mẹ tức giận, giơ tay cào thẳng vào mặt con trai, để lại vết rướm máu.
Trên mặt Lý Phong Thu liền xuất hiện vài vết cào rớm máu. Nếu anh không kịp né thì chắc đã bị rạch ra mấy đường dài rồi.
Những người đứng xung quanh đều rùng mình, đây mà là đối xử với con ruột sao? Có khác gì đối xử với kẻ thù đâu chứ!
Sự nhẫn nhịn của Lý Phong Thu rõ ràng đã đến giới hạn, anh ta giận dữ hét ra ngoài:
“Lý Phong Mậu! Nếu mày còn không lết xác về đây mà đưa mẹ về, tao đánh gãy chân chó của mày! Đừng tưởng trốn là xong chuyện!”
Lý Phong Mậu đang rình ngoài cửa nghe vậy thì hoảng, định quay đầu bỏ chạy. Hắn đâu thèm quan tâm!
Anh cả hắn đúng là đồ khốn, chia được cả đống thịt lợn rừng mà mang sang cho bố mẹ được một xíu xiu, nhà hắn chẳng lẽ không phải ăn?
Nhưng bỏ mặc mà không tới gây chuyện thì lại chẳng cam lòng!
“Chạy đi đâu đấy?”
Không ngờ vừa xoay người thì đã bị Chu Dã tóm ngay tại trận.
Chu Dã túm cổ áo kéo hắn về, đẩy vào giữa sân.
“Chu Dã, cậu làm gì thế?!” – Lý Phong Mậu vừa sợ vừa tức.
“Anh không nghe thấy ầm ĩ như vậy à? Không nghe anh cảânh gọi hả? Còn định chuồn à?” – Chu Dã lạnh giọng.
Lý Phong Thu nghe vậy liền hiểu ra tên em trai khốn kiếp này định bỏ trốn thật, thế là không nói nhiều, túm lại đ.ấ.m luôn:
“Mày là đồ súc sinh! Để xem hôm nay tao có đánh gãy chân chó của mày không!”
Lý Phong Mậu ăn ngay một đấm.
“Á!” – vợ hắn hét toáng – “Anh cả, sao lại đánh Phong Mậu! Chuyện này liên quan gì đến Phong Mậu đâu!”
Cô ta muốn xông vào can, nhưng chị dâu Đại Sơn và Trương Xảo Muội không cho qua, giữ lại.
“Vợ Phong Mậu à, cô đang có bầu mà! Không thể xông vào được, lỡ xảy ra chuyện thì biết làm sao?” chị dâu Đại Sơn nói.
“Tôi không có bầu! Chỉ hơi mập thôi!” vợ Phong Mậu ngẩng đầu tự hào.
Thời buổi này mà có da có thịt là điều đáng tự hào chứ!
Trương Xảo Muội nói:
“Thôi đi, ai nhìn mà chẳng biết là có bầu rồi, đừng liều mạng nữa, ở yên đi!”
“Aaa!” – Lý Phong Mậu bị anh cả đè ra đánh, vợ gào lên.
“Mày là đồ bất nhân! Mày dám đánh em trai mày, tao liều với mày!” – mẹ Lý Phong Thu như một con trâu phát điên, cúi đầu lao tới.
Tình hình hỗn loạn vô cùng.
Cuối cùng, lão đội trưởng phải đích thân đến, mặt mày nghiêm nghị, quát mắng một trận long trời lở đất.
Ông còn sai người đi gọi bố của Lý Phong Thu về, lệnh cho ông ta đưa vợ con rời khỏi nơi này. Cả cái “vở kịch lớn” này đến đây mới kết thúc.
Bạch Nguyệt Quý nghe Chu Dã kể xong mọi chuyện khi anh trở về, trong lòng chỉ nảy ra một suy nghĩ, không hiếu thảo lắm, nhưng là sự thật.
Cô thầm nghĩ:
Thật may mắn vì mình không có mẹ chồng.
Đừng nói cô không có lương tâm, đây chính là lời nói thật từ tận đáy lòng cô.
Cô thà không có ai phụ giúp việc nhà, cũng không muốn có một bà mẹ chồng suốt ngày tác oai tác quái như thế này!