Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 54.

Cập nhật lúc: 2025-05-20 20:22:14
Lượt xem: 172

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu cả và cậu hai Cố dĩ nhiên cũng nghe nói về chuyện thằng cháu bên đội sản xuất Ngưu Mông mang một tảng thịt mỡ to tổ chảng sang biếu cậu ba.

Nhưng cả hai người họ đều tỏ ra cực kỳ lạnh nhạt!

Nhà họ Chu đúng là một đám bà con nghèo rớt mồng tơi, em gái út của họ hồi đó bị cái thằng họ Chu bệnh tật kia làm mờ mắt, lại còn chịu lòng lấy hắn.

Lấy về thì làm trâu làm ngựa đến mức sinh bệnh, họ Chu thì chẳng sống được bao lâu đã chết, mà em gái họ cũng theo sau mà đi.

Để lại hai đứa con trai, thằng lớn thì nghe nói sống cũng được, nhưng chẳng có tí tình cảm gì, chưa từng đến thăm họ lấy một lần!

Nhìn thái độ đó mà xem, chẳng lẽ còn chê họ nghèo hèn sao?

Còn thằng nhỏ thì lại càng chẳng ra gì, chỉ có mỗi cậu ba xem nó như bảo bối, chứ họ thì không muốn rước thêm một thằng cháu như vậy vào nhà, chỉ sợ suốt ngày lại mò đến xin xỏ.

Bọn họ vốn dĩ đã chẳng muốn dây dưa với cái mối quan hệ họ hàng này!

Không ngờ, vậy mà nó lại mang sang cho cậu ba cả một tảng thịt mỡ!

“Hừ! Lần trước tay không tới đây đã chẳng có ai thèm tiếp, giờ lại cố tình mang thịt tới cho lão tam, đây là làm trò cho ai xem hả? Nó tưởng chúng ta ham hố lắm sao?” – Cậu cả Cố hừ giọng.

Cậu hai Cố cũng nghĩ y như vậy, ngoài việc mắng thằng cháu không biết tôn kính người lớn, còn lại toàn thể hiện thái độ khinh thường, chẳng buồn quan tâm.

Nhưng mặc kệ bọn họ nghĩ gì, Chu Dã cũng đâu biết, mà giờ có biết chắc cũng chẳng để tâm. Trước kia thì còn mong có cậu yêu thương, nhưng bây giờ thì khác rồi.

Giờ anh đã là người làm chồng, làm cha, với anh chỉ còn một người cậu, còn hai người kia, ai nói mát thì cứ ở đó mà nói mát đi.

Chu Dã về đến nhà thì thấy ba đứa nhà anh cả đang chơi trong sân: Chu Đại Nha, Chu Nhị Nha và Chu Tam Đản.

“Mấy đứa tới làm gì đây?” – Chu Dã nhìn ba đứa nhỏ hỏi.

Ba đứa gần như sắp bị mùi thịt ninh trong bếp làm thèm chết.

“Cháu nghe nói chú bắt được lợn rừng!” – Chu Đại Nha nhanh nhảu đáp.

“Ai cho các cháu tới hả?”

Chu Đại Nha đảo mắt một vòng, “Bọn cháu tự đến mà.” Sau Tết năm nay cô bé đã mười một tuổi, hiểu chuyện rồi, biết rõ bố mẹ mình và chú không ưa nhau.

Nếu nói là bố sai đi xin ăn thì chắc chắn chú sẽ đuổi ba chị em ra ngoài.

Chu Dã bật cười, dĩ nhiên anh biết mấy đứa nhỏ bị ai sai đến, liền cười hỏi: “Muốn ăn thịt à?”

“Muốn ạ!” Cả ba đứa gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Chu Dã gật đầu: “Được thôi, về mang gạo sang đổi. Đừng bảo chú không thương, chứ người ngoài có mang gạo đến cũng chẳng được đổi. Mấy đứa mang sang, chú sẽ cho đổi chút ít để nếm thử.”

Chu Đại Nha và Chu Nhị Nha sững người, rõ ràng không ngờ chú lại nói vậy.

Chu Tam Đản thì đã thèm đến sắp chịu không nổi, kéo hai chị: “Còn đứng đực ra làm gì nữa, mau về lấy gạo đổi đi!”

Nhưng Đại Ái và Nhị Ái đâu có ngốc, con nhà nghèo sớm phải lo toan, hai đứa biết rõ, nếu mà về lấy gạo thì thể nào cũng bị bố mẹ đánh một trận.

Phải biết là bố mẹ tụi nó hôm nay vừa mới đánh nhau xong.

“Chú à, bọn cháu không dám.” Chu Đại Nha rụt rè nói “Hôm nay bố cháu đánh nhau với mẹ cháu.”

“Đánh nhau à?” – Chu Dã nhướng mày.

“Vâng.” – Đại Ái gật đầu – “Đánh dữ lắm. Bố cháu tát mẹ cháu hai cái, mẹ cháu cào cho bố cháu chảy cả m.á.u mặt với cổ, đánh nhau còn làm vỡ cả cái bát nữa!”

Khổ nỗi cái bát ấy lại là bát của cô bé, từ giờ về sau phải dùng chung với Nhị Ái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-54.html.]

Chu Dã bật cười: “Đang yên đang lành, đánh nhau làm gì, rảnh quá chắc?”

Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng anh rõ như ban ngày, chắc chắn là chị dâu anh vì không được ăn miếng thịt nào, nên giận quá trút lên đầu ông anh cả.

Đánh đi, càng dữ càng tốt!

Tâm trạng vui vẻ, Chu Dã nói với ba đứa nhỏ: “Không có gạo thì không có thịt đâu, nhưng chú cũng không đến mức quá quắt, cho các cháu một cơ hội.”

“Cơ hội gì ạ?” Chu Đại Nha hỏi.

“Muốn ăn thịt thì sau này phải qua đây giúp chú quét tuyết, làm việc. Một người được ăn hai miếng thịt, một miếng thịt phải làm mười ngày. Hai miếng thì hai mươi ngày. Hết tuyết rồi thì sang đây quét sân.”

Bạch Nguyệt Quý vừa từ bếp bước ra: “…” – Cái tên thô lỗ nhà cô đúng là chuyện gì cũng nói được.

Chu Dã thấy vợ ra, lập tức chạy tới đỡ cô: “Vợ ơi, đi chậm thôi.”

“Anh đang làm gì đó?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

“Không làm gì cả, đang trao đổi với bọn nhỏ ấy mà.” – Chu Dã vừa nói vừa nhìn sang Chu Đại Nha và Chu Nhị Nha “Hai đứa có thể suy nghĩ kỹ xem có muốn đồng ý không. Còn Tam Đản, nếu cháu không biết quét dọn thì đợi đến mùa xuân, phải bắt hai mươi con giun đất cho chú nuôi gà con. Nghĩ kỹ đi, nếu đồng ý thì được ăn thịt, không thì mau về.”

Bạch Nguyệt Quý: “…”

Cô tất nhiên đã biết ba đứa nhỏ nhà anh cả đang chơi trong sân, nhưng không can thiệp vì đó là cháu bên nhà chồng, để Chu Dã về rồi tự xử lý.

Ai ngờ anh lại xử lý theo cách… như vậy.

“Chú ơi, cháu đồng ý, đợi đến mùa xuân cháu sẽ bắt hai mươi con giun, nhưng mà cháu không biết đếm.” – Chu Tam Đản nói.

“Chuyện đó đơn giản thôi, cháu bắt mang sang, nếu chú có nhà thì chú sẽ ghi sổ, không thì thím sẽ ghi lại giúp.” – Chu Dã đáp.

Chu Tam Đản nghe xong liền nói, “Vậy được! Nhưng cháu muốn ba miếng thịt!”

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã xua tay, “Không mặc cả được, nếu cháu thấy đổi giun lấy thịt không đáng thì thôi.”

Chu Tam Đản thèm thịt quá, đành chịu, “Vậy được rồi!”

Chu Đại Nha và Chu Nhị Nha thì vẫn còn đang lưỡng lự, Chu Dã nói:

“Thế nào? Hai đứa suy nghĩ xong chưa? Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí đâu. Ở chỗ chú thì không có thịt cho không.”

Chu Đại Nha do dự nói, “Nhưng chú làm vậy cũng quá bắt chẹt người ta rồi, hai mươi ngày lận, bọn cháu phải quét đến khi nào chứ?”

“Không đồng ý cũng chẳng sao cả, chú đâu ép buộc gì đâu.” Chu Dã điềm nhiên nói “Chú nể tình là cháu ruột nên mới cho cơ hội, chứ không thì đến cả việc quét tuyết cũng chẳng đến lượt các cháu. Chú chỉ cần gọi mấy anh em họ Đoàn tới, bọn nó chắc chắn vui vẻ lao động để được ăn thịt.”

Chu Đại Nha biết rõ bọn trẻ nhà họ Đoàn, sợ chú thật sự gọi người khác tới, nên vội nói:

“Chú ơi, cháu quét!”

“Cháu cũng quét!” – Chu Nhị Nha cũng nhanh chóng đồng ý.

Chu Dã gật đầu:

“Đã đồng ý thì phải làm cho tử tế. Nếu chú phát hiện hai đứa làm qua loa, quét không sạch sẽ, thì coi như hai đứa mất uy tín với chú. Đến Tết mà muốn nhận lì xì…”

Câu này lập tức đập tan mấy toan tính trong bụng hai chị em, khiến cả hai cuống cuồng nói:

“Chú yên tâm đi, bọn cháu sẽ làm nghiêm túc!”

Chu Dã rất hài lòng, “Được rồi, vậy ở đây đợi nhé.” – Nói xong liền quay vào bếp mang thịt ra cho bọn nhỏ ăn.

Bạch Nguyệt Quý đứng xem từ đầu đến cuối: “…”

Cô thật sự phải nhìn người đàn ông thô lỗ nhà mình bằng con mắt khác.

Đúng là có dáng dấp của “Chu địa chủ” “Chu Bái Bì” tương lai rồi đấy!

Loading...