Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 53.
Cập nhật lúc: 2025-05-20 20:21:54
Lượt xem: 172
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cộng lại là năm đồng ba hào sao?”
Chị dâu Lý đếm tiền Lý Phong Thu mang về, vui vẻ hỏi.
“Không sai.” Lý Phong Thu gật đầu.
Trời cũng đã khuya, Mãn Thương và Mãn Khố đã ngủ, nên chị dâu Lý lặng lẽ mang tiền đi giấu.
Năm đồng ba hào, đây là một khoản thu không nhỏ đâu!
Giấu tiền xong, chị mới leo lên giường, muốn nghe Lý Phong Thu kể lại đầu đuôi sự việc.
Hôm nay Lý Phong Thu khá phấn khích, vì đây là lần đầu tiên anh ta tham gia vào việc này.
Thấy vợ lên giường, anh ta cố nén phấn khích kể lại chuyện hôm nay.
“Trước đây anh cũng thường nghe Lý Thái Sơn nói là Chu Dã may mắn, hôm nay anh mới thật sự thấy cậu ta may mắn cỡ nào. Ban đầu bọn anh đều định chọn con đường đó, nhưng cậu ta chê đường khó đi, nên nhất quyết đi đường kia. Ấy vậy mà lại đúng chỗ phát hiện ra con lợn rừng!” Lý Phong Thu cảm thán nói.
Lý Thái Sơn với Lý Phong Thu thực ra cũng là họ hàng xa, cùng tổ tiên, chỉ là ở hơi cách xa nhau.
Họ Lý ở đội sản xuất Ngưu Mông là một dòng họ lớn, nhà đội trưởng cũng họ Lý.
Chị dâu Lý hỏi: “Vậy các anh không nghe thấy gì à?”
“Không có.” Lý Phong Thu lắc đầu. “Là Chu Dã phát hiện và đập c.h.ế.t nó, nhưng tiền chia đều, không hề lấy nhiều hơn một xu. Phải nói, tuy trông cậu ta có vẻ hơi lông bông, nhưng khoản này thì thật sự không chê vào đâu được. Cũng không lạ khi Lý Thái Sơn cứ ‘anh Dã’ nọ ‘anh Dã’ kia suốt ngày.”
Chị dâu Lý cười, “Chu Dã quả thật vận may không thể chê, nhìn vợ cậu ta một phát sinh đôi là biết rồi, chúng ta đâu có nghĩ đến sinh đôi đâu.”
Chủ yếu là cả đội Ngưu Mông và khu vực xung quanh chưa từng nghe ai sinh đôi bao giờ, mọi người chỉ nghĩ bụng to.
Thêm vào đó, hai vợ chồng ăn uống tốt như nhà địa chủ, ai cũng tưởng ăn nhiều quá nên thế.
“Chả trách trước đây toàn vào núi nhặt được linh chi với nhân sâm, vận may thế này đâu phải người thường có được.” Lý Phong Thu nói.
Hai vợ chồng nói chuyện phiếm một lúc rồi cùng đi ngủ.
Tối hôm đó không chỉ hai vợ chồng họ vui vẻ, mà nhà họ Trương bên kia, Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội cũng vui lây.
Thời buổi này, hơn năm đồng không phải là con số nhỏ, chẳng khác gì lượm được tiền rơi, ai mà chẳng mừng.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cố Quảng Thu còn mang về một khối thịt, cỡ ba đến năm cân, một khối thịt mỡ, chắc chắn sẽ nấu được không ít mỡ lợn.
Sao mà không vui được chứ?
Chu Dã cũng thế, về nhà là ngủ với vợ, chuẩn bị mai chính thức nấu thịt ăn!
Ngay cả Lý Thái Sơn cũng không ngoại lệ!
Sáng hôm sau, nhà họ Trương nấu thịt, nhà Lý Phong Thu cũng nấu thịt, nhà Chu Dã cũng nấu, cả nhà Lý Thái Sơn cũng nấu.
Tin này nhanh chóng lan khắp đội sản xuất Ngưu Mông.
Nhà Chu Dã thì không nói làm gì, nhưng ba nhà còn lại là sao? Toàn là dân biết tính toán chi tiêu, riêng mẹ Lý Thái Sơn còn là người keo kiệt có tiếng, lấy đâu ra thịt mà nấu?
Vậy nên mọi người lần lượt kéo đến hỏi.
Lúc này chị dâu Chu cũng đang ở nhà, chị dâu Trương và Triệu Mỹ Hương đang tám chuyện về mùi thịt bên ngoài.
“Tôi đoán hôm qua chắc chắn họ săn được lợn rừng, nhưng sống c.h.ế.t không chịu nhận, cứ bảo là thỏ hoang gà rừng. Nhưng mà mùi thế kia là mỡ lợn chứ gì nữa!” – chị dâu Trương nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-53.html.]
Triệu Mỹ Hương tiếp lời: “Chị ở khu đó còn đỡ, chứ tôi ở chỗ đó là nhà họ Trương, Chu Dã, rồi vợ chồng Lý Phong Thu, cả ba nhà đều đang nấu thịt, mùi thơm ngào ngạt, chị không biết chứ, mấy đứa nhỏ nhà tôi thèm đến phát khóc luôn!”
Chị dâu Chu nghe mà suýt chảy nước miếng, “Thơm đến thế sao?”
“Chứ sao nữa.” Triệu Mỹ Hương nói, “Mới ngửi mùi thôi mà chân tôi đi không nổi luôn đấy!” rồi tỏ ra rất hóng chuyện, “Chu Dã không mang cho chị miếng nào à? Lúc tôi ra ngoài còn thấy cậu ta xách bọc thịt gói trong rơm đi ra, cứ tưởng mang cho chị, hóa ra không có à?”
“Không có!” chị dâu Chu sầm mặt.
“Vậy thì thật là không có chút nghĩa anh em nào rồi. Cậu ta hết lần này tới lần khác ăn thịt nấu thịt, mà chị là chị dâu mà đến miếng nước cũng không được nếm.”
Chị dâu Trương tiếp lời: “Ai mà chẳng nghĩ vậy? Giữ lại miếng thịt to như vậy để ăn, chứ phần còn lại đem đâu? Chắc chắn là mang đi bán rồi, ai biết được bán được bao nhiêu chứ!”
Chị dâu Chu nghe mà thấy tức nghẹn.
Chị ta thật không hiểu nổi, sao cái thằng lưu manh đó lại may mắn đến thế? Trước còn nghĩ anh chắc sắp hết đường xoay xở rồi, ai ngờ đâu anh quay đi một cái lại săn được lợn rừng, rồi âm thầm đem đi bán!
Rốt cuộc là cái vận gì vậy chứ?
Chị dâu Chu mang một bụng tức giận đợi Chu đại ca về, vừa thấy mặt là xả giận luôn:
“Anh đúng là vô dụng, làm cái gì cũng không nên thân, y như đồ ăn hại! Giá mà anh có chút bản lĩnh thì em đâu phải ngày ngày ăn rau dại cháo loãng? Người ta chẳng cần làm gì mà vợ ngày nào cũng được ăn thịt, nuôi cho trắng trẻo mập mạp. Em đúng là mù mắt mới lấy phải người như anh!”
Chu đại ca vốn dĩ trong lòng cũng đang khó chịu vì cậu em trai, cái thằng trời đánh đó, may mắn từ đâu rơi trúng đầu?
Ai cũng tưởng nó tiêu sạch tiền rồi, ai ngờ lại săn được con lợn rừng, không những kiếm được một khoản mà còn được ăn thịt rừng nữa!
Trong lòng đang ghen tỵ muốn chết, thế mà vừa bước chân vào nhà đã bị vợ mắng cho một trận té tát, ai mà chịu cho nổi?
Thế là cãi nhau ầm ĩ, Chu đại ca cũng không nhịn nữa, mắng lại vợ không kiêng dè gì.
Cuối cùng hai vợ chồng còn đánh nhau, chị dâu bị ăn một bạt tai, tức quá lao vào cào anh ta mấy phát, vừa khóc vừa hét:
“Trên giường thì bất lực, dưới giường chỉ giỏi đánh vợ, đồ hèn nhát vô dụng! Anh tưởng tôi dễ bắt nạt lắm hả? Tôi liều với anh luôn đấy!”
Khi hai vợ chồng còn đang vật lộn cãi vã om sòm, thì Chu Dã đã đến nhà cậu mợ.
Miếng thịt lợn rừng mang tới không nhiều, hơn ba cân, nhưng đúng là thịt mỡ béo ngậy.
Biết đây là thịt lợn rừng, cậu và mợ anh ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Mợ nhanh miệng hỏi: “Nhà còn giữ lại chứ?”
“Dĩ nhiên rồi.” Chu Dã cười nói: “Miếng này là cháu mang sang biếu cậu mợ đấy. Anh Quảng Thu còn định cắt một miếng nữa đem qua, nhưng cháu cản rồi. Chừng này là đủ ăn rồi ạ.”
Mợ cười: “Đủ rồi, đủ rồi. Cháu còn chặt ra một miếng lớn như vậy, quý quá!”
“Cậu mợ bồi bổ chút cho khoẻ.” Chu Dã cười, “Thôi, cháu về trước, rảnh cháu lại qua chơi.”
“Đi chậm thôi đấy.” Biết ở nhà còn cô vợ đang mang thai đôi, cậu mợ cũng không giữ lại lâu.
Chu Dã về rồi, mợ lập tức cắt thịt, rửa nồi nấu mỡ lợn, mùi thơm của mỡ lợn béo ngậy bốc lên khắp nơi, lan tỏa ra ngoài, khiến hàng xóm láng giềng không nhịn được phải kéo đến hỏi han:
“Có chuyện gì vậy? Nhà có việc gì đặc biệt sao mà nấu mỡ lợn thế này?”
Đừng tưởng người ta nói quá, đây đúng là tình hình thời đó.
Nhà ai có miếng thịt cá là phải đóng chặt cửa nẻo mà ăn vụng, không dám để người khác biết.
Nhưng cậu và mợ Cố thì chẳng mảy may lo nghĩ gì.
Vì đây là cháu trai mang sang biếu, càng phải cho hai nhà hàng xóm đó thấy rõ mới được!