Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 51.
Cập nhật lúc: 2025-05-20 18:35:35
Lượt xem: 151
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Qua Rằm tháng Giêng, hương vị Tết coi như đã tan biến hết. Dù tiết trời vẫn còn rất lạnh, hôm qua thậm chí còn có tuyết rơi nhẹ, nhưng các anh em trong đội đã bắt đầu tụ tập lại để bàn bạc kế hoạch gieo trồng cho năm nay.
Chu Dã năm nay cũng định xuống ruộng làm việc, tất nhiên là phải tới tham gia cùng mọi người rồi, kéo cả Cố Quảng Thu cùng đi.
Đang nói chuyện thì lại nhắc tới năm con lợn con mà đội đang nuôi.
Vì được chăm sóc cẩn thận nên cả năm con đều khoẻ mạnh, không con nào gặp vấn đề gì, dẫu sao cũng là dùng tiền của đội mua về, từng con một đều rất quý giá.
Lớn lên rất tốt, đầu to người béo mập.
“Tôi đi xem rồi, nếu ăn uống đầy đủ thì đến cuối năm nay có khi là xuất chuồng được đấy. Tôi cũng đã hỏi bố tôi rồi, nếu mấy con đó đều đạt chuẩn xuất chuồng thì đội mình có thể giữ lại một con để chia thịt cho các đội viên.”, Lý Đại Hải nói.
Anh ta là anh trai của Lý Đại Sơn, con trai của lão đội trưởng, cũng là người được xem là ứng viên có tiềm năng nhất cho vị trí đội trưởng kế nhiệm.
Đội viên trong thôn rất tin tưởng Lý Đại Hải cả về cách làm việc lẫn nhân phẩm. Dù sao thì trong cùng một thôn, ai là người như thế nào, trong lòng mọi người đều rõ cả.
Mà Lý Đại Hải thì thực sự là người đáng tin.
Lý Phong Thu nói: “Nếu chia thịt, thì sẽ chia theo cái gì?”
“Đương nhiên là chia theo công điểm rồi! Tôi nghe mấy đội khác nuôi lợn cũng thế, cuối năm chia thịt thì tính theo công điểm!”, Trương Đại Căn tiếp lời.
Đây không phải lần đầu đội Ngưu Mông nuôi lợn. Hồi đầu những năm 1950 cũng từng nuôi rồi, nhưng toàn bộ đều bị đưa đi nộp nghĩa vụ, các đội viên chẳng được ăn miếng thịt nào.
Nuôi lợn mà không được hưởng gì thì ai còn hứng thú?
Càng nuôi càng chán, lợn lớn chậm, có khi hai ba năm mới đủ xuất chuồng, mà nếu chăm sóc không cẩn thận còn bị bệnh chết.
Sau đó, do thiếu lương thực, người còn chẳng đủ ăn thì nuôi lợn kiểu gì? Chuyện nuôi lợn bị gác lại hoàn toàn.
Hạt Dẻ Rang Đường
Nhiều năm sau, lần này bắt đầu nuôi lại, nhiệt tình của các xã viên cũng quay trở lại, chủ yếu là vì điều kiện của đội Ngưu Mông đã tốt lên.
Không cần phải nộp lợn cũng hoàn thành được nhiệm vụ, giờ nuôi lợn là để tăng thêm thu nhập.
Tất nhiên, ai cũng mong được ăn thịt.
Họ cũng đã hỏi thăm khắp nơi, chia thịt là tính theo công điểm.
Chu Dã nghe mấy người bàn tán mà cảm thấy năm nay mình đúng là không làm công không, vừa định chăm chỉ kiếm điểm thì đã có thịt lợn để chia rồi, vậy chẳng phải càng phải cố gắng sao?
Nói một hồi về chuyện chia thịt cuối năm, Lý Đại Sơn lại quay sang chủ đề khác:
“Chu Dã, tôi nghe nói vợ cậu đang mang thai song sinh hả?”
Lời vừa nói ra, mọi ánh mắt liền đổ dồn về phía Chu Dã.
Chu Dã cười cười: “Bà đỡ Lý bảo thế, chắc là không sai đâu.”
Lý Thái Sơn đang ngồi bên cạnh liền nói: “Bà tôi bao nhiêu năm nay là người đỡ đẻ kỳ cựu rồi, ở đây ai chẳng là do bà tôi đỡ đẻ? Bà bảo là song sinh thì nhất định không sai được.”
Lời này nghe thì hơi khoe khoang, nhưng đúng là thật. Dù là Lý Phong Thu, Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn hay Trương Đại Căn, đều là do bà cụ nhà họ Lý đỡ đẻ cả.
Vì vậy chẳng ai nghi ngờ gì nữa, ngược lại còn có chút ghen tị với Chu Dã.
Một người vốn lông bông chẳng chịu làm việc nghiêm chỉnh như anh, không những cưới được một nữ trí thức xinh đẹp mà còn một phát có luôn hai đứa con.
Từ trước tới nay, đội Ngưu Mông chưa từng có ai sinh đôi, nhìn quanh mấy đội bên cạnh cũng hiếm thấy.
Ánh mắt ngưỡng mộ đó làm Chu Dã khoái lắm, nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ gì, còn giả vờ thở dài:
“Ban đầu tôi chỉ muốn có một đứa thôi, ai ngờ lại đến luôn hai đứa, sau này miệng nào cũng cần ăn, chắc tôi mệt c.h.ế.t mất thôi.”
Nói xong không đợi ai an ủi, anh lại nói tiếp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-51.html.]
“Nhưng mà đã đến thì là duyên, dù có vất vả, khổ cực thì tôi cũng không để con mình phải chịu đói chịu rét.”
“Câu này nói nghe được đấy.”, Lý Đại Sơn gật đầu.
Lý Phong Thu hỏi: “Mấy hôm trước không phải cậu đi lên công xã gửi bản thảo sách vợ cậu viết sao?”
Lý Đại Hải nghe vậy liền nhìn sang Chu Dã: “Sách gì thế? Bây giờ ngoài kia tình hình nhạy cảm, phải cẩn thận đó.”
Chu Dã đáp: “Anh Đại Hải cứ yên tâm, đó chỉ là bản thảo vợ tôi viết để gửi báo, cô ấy nói sang năm sẽ sinh hai đứa, bố mẹ tôi thì mất sớm, chẳng có ai đỡ đần. Sau này cô ấy phải chăm con, chắc chắn không giúp được nhiều, sợ tôi một mình gánh vác thì quá áp lực, nên mới thử viết sách gửi cho tòa soạn tỉnh xem có nhận không. Nếu được thì có thể có chút nhuận bút hỗ trợ.”
Lời này vừa nói ra lại khiến mấy anh em trong đội thấy ghen tị trong lòng.
Đúng là năng lực của nữ trí thức có khác, cây bút trong tay cũng có thể dùng để kiếm tiền, còn biết gửi bài đi tòa soạn xin nhuận bút.
“Nhưng mà gửi bài cho báo đâu dễ thế, nếu dễ thì mấy người ở chỗ thanh niên tri thức chẳng phải đã sớm rảnh rang hết rồi sao?” Chu Dã cười, nói:
“Vợ tôi có tấm lòng này là tôi đã mãn nguyện lắm rồi, những thứ khác không dám mong.”
Lý Thái Sơn nói: “Anh Dã này, anh đừng coi thường chị dâu nhé, biết đâu chị ấy làm được thật thì sao? Em nghe nói trước kia thành tích của chị dâu ở trường là thuộc hàng nhất nhì đấy!”
Bạch Nguyệt Quý, nữ thanh niên tri thức mới về đây, xuất hiện chẳng khác nào thiên nga trắng, trai trẻ trong vùng ai mà chẳng dò la hỏi thăm thông tin?
Dưới cái miệng lắm lời của Mã Quyên, Bạch Nguyệt Quý hầu như chẳng còn bí mật gì cả.
Tuy khi đó hai người chưa trở mặt, nên những gì Mã Quyên nói vẫn khá công bằng, ví dụ như chuyện thành tích của Bạch Nguyệt Quý thuộc top đầu lớp.
Chu Dã chỉ cười cười, rồi chuyển sang đề tài khác, anh không muốn để vợ mình bị mấy gã đàn ông thô lỗ này suốt ngày treo trên miệng bàn tán.
Khoe vài câu là được rồi, nhưng đừng có lôi ra mà nhai mãi.
Mà đề tài cũng nhanh chóng đổi thật, nói sang chuyện Vương Nhị Anh bị đánh nhừ tử phải vào viện.
Mọi người cùng nhìn về phía Lý Thái Sơn, anh ta miệng rộng nên không khách khí, đem hết chuyện xấu của Vương Nhị Anh kể sạch.
Hiện tại thì Vương Nhị Anh đã được chú Đào đánh xe lừa đưa về, đang nằm nhà dưỡng bệnh.
“À đúng rồi, Anh Đại Căn này, dạo này chẳng thấy Trương Ma Tử đâu cả?”, Lý Thái Sơn kể xong chuyện kia liền hỏi sang.
Trương Ma Tử chính là em trai của Trương Đại Căn.
“Ốm rồi, đến giờ vẫn chưa khỏi, còn đang nằm bẹp trên giường đấy. Sao thế, cậu tìm nó có việc hả?”, Trương Đại Căn đáp.
“Tôi tìm cậu ta làm gì!”, Lý Thái Sơn lập tức nói. “Đáng đời! Ai bảo cậu ta canh chừng nhà anh Dã cơ chứ!”
“Cái gì?”, Chu Dã nghe xong thì sững người, “Trương Ma Tử canh chừng nhà tôi?”
“Chuyện gì vậy? Cậu đừng có nói bừa.”, Trương Đại Căn cau mày nói.
Lý Thái Sơn liền nói: “Tôi nói bừa chỗ nào chứ? Chính mắt tôi nhìn thấy mà! Từ cuối năm ngoái đến đầu năm nay, hắn cứ rình rập ngoài nhà anh Dã suốt! Tôi đoán chắc bị lạnh quá nên mới ốm luôn!”
Chu Dã lập tức nhìn sang Trương Đại Căn: “Là anh đi hỏi Trương Ma Tử, hay để tôi tự đi hỏi?”
“Tôi đi! Tôi đi!”, Trương Đại Căn vội vàng nói.
Anh ta quá hiểu Chu Dã rồi, nếu để Chu Dã đích thân đi hỏi thì chắc em trai anh ta thế nào cũng bị ăn một trận đòn nên thân.
Thấy Chu Dã rõ ràng là đang tức giận, anh ta liền nói thêm:
“Tôi đảm bảo với cậu, nếu chuyện đó là thật, tôi sẽ đích thân dạy cho nó một trận! Sau này nó tuyệt đối không dám làm mấy trò đó nữa đâu!”
Chu Dã chỉ nói một câu: “Tôi nể mặt anh Đại Căn, tha cho lần này.”
Chờ mọi người giải tán xong, Chu Dã liền quay sang mắng Lý Thái Sơn:
“Trương Ma Tử dám theo dõi nhà tôi, sao cậu không nói sớm với tôi?”
“Thì có sao đâu? Cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, Trương Ma Tử chẳng phải cũng bị quả báo rồi đấy thôi?”, Lý Thái Sơn vẫn chưa hiểu mức độ nghiêm trọng.