Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 50.

Cập nhật lúc: 2025-05-20 16:11:28
Lượt xem: 167

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ăn xong bữa sáng thịnh soạn, Chu Dã liền đi ngủ bù.

Còn Bạch Nguyệt Quý thì bắt đầu làm đồ ăn ngon, cô đã thèm từ lâu lắm rồi! Không thể ngờ một người từng là “cao thủ giảm cân” như cô lại có ngày thèm thịt đến mức này!

Ban đầu cô định làm thịt kho tàu, nhưng món này mùi vị chắc chắn rất nồng, mấy hộ hàng xóm xung quanh thể nào cũng biết. Với phong cách làm việc “có thể khiêm tốn thì tuyệt đối không khoe khoang”, Bạch Nguyệt Quý quyết định chỉ làm bánh bao nhân thịt và há cảo.

Cô bận rộn như một con ong chăm chỉ, bắt đầu trộn nhân.

Có thịt thì nấu nướng dễ hơn hẳn. Trong nhà vẫn còn ít cà rốt, mấy củ cà rốt đỏ này là do Chu Dã đổi từ nhà chú Trương về, nhà cô không được chia cà rốt, nhưng nhà chú Trương có.

Cô lấy ra một ít băm làm nhân cà rốt, rồi làm thêm nhân cải thảo, nhân khoai tây, và nhân dưa cải chua, tổng cộng bốn loại, mỗi loại đều được cô phân biệt rõ ràng.

Há cảo thì gói trước rồi cất đi, còn bánh bao thì hấp lên. Cô hấp rất nhiều bánh bao.

Nhưng làm nhiều thế, tổng cộng cô chỉ dùng có hai cân thịt.

Ăn bánh bao khô quá nên cô còn nấu thêm một nồi cháo khoai lang. Uống cháo khoai lang ăn kèm bánh bao, đúng là ngon hết xảy!

Chu Dã ngủ mê mệt, không hề hay biết vợ bận rộn thế nào, đủ thấy tối qua anh thực sự rất mệt.

Bạch Nguyệt Quý cũng không đánh thức anh, tự mình ăn sáng, một tô cháo khoai lang với ba cái bánh bao.

Không thể không khen, nhân bánh bao cô trộn đúng là tuyệt vời.

Dậy sớm, lại bận suốt từ sáng, thể lực của cô sao chịu nổi? Vừa ăn xong đã bắt đầu ngáp.

Mà cô cũng chẳng phải kiểu người biết chịu khổ, leo ngay lên giường nằm ngủ chung với Chu Dã.

Cô ngủ một mạch đến hơn hai giờ thì tỉnh, ngủ được hơn một tiếng.

Mở mắt ra thì thấy Chu Dã cũng đã tỉnh, đang nhìn cô.

“Anh tỉnh từ lúc nào đấy?”, Bạch Nguyệt Quý hỏi, giọng uể oải.

Phải nói là mùa đông này, chỗ dễ chịu nhất vẫn là cái giường sưởi. Bên dưới lạnh muốn chết.

Chu Dã cười rồi ghé lại hôn vợ một cái, “Vừa mới tỉnh thôi.”

Tỉnh dậy thấy vợ đang ngủ, anh liền nằm thêm một lúc, vừa lười biếng vừa ngắm cô.

Thật sự là chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng khiến anh mê mẩn. Anh Chu Dã này đúng là quá may mắn!

Bạch Nguyệt Quý hơi ngại: “Em ngủ mặt đầy dầu, chưa rửa mặt đâu, anh đừng thế…”

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã nói: “Vợ anh trời sinh đã đẹp, làm gì có dầu?”

Hai vợ chồng cứ thế trêu chọc nhau trên giường một hồi, rồi Bạch Nguyệt Quý mới nói:

“Dậy ăn bánh bao đi, em để nóng trong bếp cho anh rồi đấy.”

“Vợ cũng đói rồi nhỉ? Ăn với anh luôn nhé?”, Chu Dã đề nghị.

Thật ra cô cũng đói rồi, quan trọng là… phải đi vệ sinh. Uống cả bát cháo khoai lang to thế, nhịn không nổi nữa.

Xong xuôi, hai người ngồi xuống ăn cùng nhau.

Bạch Nguyệt Quý ăn hai cái bánh bao nhân cà rốt thì ngừng, còn Chu Dã đang ăn một cái bánh bao nhân dưa chua thịt lợn, vừa ăn vừa tấm tắc khen:

“Vợ à, tay nghề của em đúng là đỉnh của chóp, đầu bếp nhà hàng quốc doanh cũng chưa chắc làm ngon bằng!”

Bạch Nguyệt Quý bật cười: “Anh ăn đi, em đi viết sách một chút.”

Chu Dã ăn khỏe, có thể xử lý hết mười cái bánh bao to như thế, Bạch Nguyệt Quý cũng đã để sẵn cho anh năm cái.

Nhưng anh không nỡ ăn hết, chỉ ăn một cái bánh bao nhân dưa chua thịt lợn với một bát cháo khoai lang là dừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-50.html.]

Mùa đông lạnh lẽo, không phải làm việc nặng, anh cũng chẳng cần tiêu hao nhiều sức.

Bạch Nguyệt Quý biết anh muốn nhường phần lại cho cô ăn, có nói anh cũng không nghe, nên cô cũng không can thiệp nữa.

Chủ yếu vẫn là do điều kiện trong nhà chưa dư dả đến mức ấy, cô mà cứ suốt ngày khuyên anh ăn nhiều, cũng thấy mình phiền.

Chờ đến khi cô kiếm được tiền nhuận bút, lúc đó sẽ đưa chồng đi ăn ngon mặc đẹp!

Bạch Nguyệt Quý tiếp tục chỉnh sửa và hoàn thiện cuốn sách thứ hai, còn Chu Dã cũng cầm một quyển sách lên đọc.

Từ sau khi Bạch Nguyệt Quý khuyên anh, hễ ở nhà rảnh rỗi là anh đều lấy sách ra học.

Chu Dã siêng năng như vậy cũng bởi vì lần trước ở nhà lão đội trưởng, anh có nhìn thấy chữ viết của Đặng Tường Kiệt, bản thảo bài phát biểu của hắn.

Chữ thì không đẹp bằng vợ anh viết, nhìn qua đã thấy không phải người có khí chất, nhưng vì lão đội trưởng ít học, lại cứ khen lấy khen để, nói hắn mới là thanh niên tri thức kiểu mẫu của thời đại mới.

Còn bảo Chu Dã học tập theo Đặng Tường Kiệt, phải rèn luyện nhiều hơn, như thế mới có thể nói chuyện được với vợ.

Mấy câu khác Chu Dã nghe tai này lọt tai kia, nhưng riêng câu cuối thì anh ghi lòng tạc dạ.

Không thể để vợ nói mấy câu thơ mộng văn chương mà anh lại đơ ra như cây cột gỗ, chẳng hiểu gì, đúng không?

Như thế khác gì đàn gảy tai trâu, tuyệt đối không được để chuyện đó xảy ra.

Vì thế, trong chuyện học hành, Chu Dã rất tự giác.

Bạch Nguyệt Quý nhìn vậy rất hài lòng. Cô vừa chỉnh sửa xong bản thảo thì nói:

“Ở chỗ mấy anh chị thanh niên trí thức vẫn còn sách khác nữa, đợi anh đọc hết đống này rồi, em qua mượn thêm cho.”

Qua mấy ngày quan sát, cô nhận thấy tiến bộ của Chu Dã đúng là thần tốc, nhiều chữ giờ anh đã nhận ra, chữ viết tay cũng đẹp hơn trước nhiều.

Tuy không thể so với chữ chân phương của cô, chữ của Chu Dã rõ ràng vẫn còn tùy tiện và hơi nguệch ngoạc.

Nhưng cũng không biết có phải vì yêu anh nên nhìn gì cô cũng thấy tốt, ngay cả chữ xấu cũng thấy giống người, có nét phóng khoáng, tự do. Dù có nguệch ngoạc nhưng vẫn mang phong vị riêng biệt.

Thật đúng là đầu óc thông minh, học gì cũng nhanh.

“Không cần đâu, đến lúc đó anh đi tìm Đổng Kiến mượn là được. Anh thấy anh ta rảnh rỗi là cầm sách đọc suốt.” Chu Dã nói.

Bạch Nguyệt Quý cười khẽ.

Đổng Kiến là thanh niên tri thức khóa ba xuống nông thôn, chưa bao giờ từ bỏ việc học. Ở chỗ mấy trí thức, anh ta được công nhận là người có phẩm chất tốt, ngay cả Đặng Tường Kiệt cũng phải nể.

Sau này khi thi đại học được khôi phục, đại đội Ngưu Mông có ba người “một bước lên trời”: ngoài Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình, thì người còn lại chính là Đổng Kiến, thanh niên tri thức lâu năm.

Sau này Đổng Kiến cũng thực sự bước vào con đường quan lộ, trở thành một vị quan thanh liêm, làm việc thật sự, được người dân yêu quý và biết đến rộng rãi.

Chỉ không biết là anh đã đắc tội với ai, mà bị người ta liên kết tố cáo bằng tên thật.

Thế nhưng, đất nước sao có thể oan uổng một người tận tâm vì dân được?

Cuộc điều tra toàn diện về lý lịch của Đổng Kiến và những người từng hợp tác với anh đã được tiến hành, nhưng không phát hiện dù chỉ một dấu vết bẩn.

Anh ta chưa từng lấy của nhân dân dù chỉ một cây kim, sợi chỉ.

“Có thời gian thì nên qua lại nhiều với đồng chí Đổng, chẳng có gì bất lợi cả.” Bạch Nguyệt Quý nghĩ đến đây thì nói với Chu Dã.

Tương lai mười phần thì tám, chín phần Chu Dã sẽ đi theo con đường làm ăn kinh doanh. Với tính cách của anh, chắc chắn không thể ngồi yên, anh vốn là kiểu người sẽ là một trong những người đầu tiên “cất cánh” khi thời cơ tới.

Chu Dã cười, “Anh thấy Đổng Kiến cũng không tệ, nếu có cơ hội, kiểu gì anh ấy cũng đi trước người khác một bước.”

“Anh đánh giá cao anh ấy ghê ha?”, Bạch Nguyệt Quý nhướng mày.

Chu Dã cười đáp, “Chẳng phải vợ nói sao, cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị. Mà anh ấy thì lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng đấy chứ.”

Loading...