Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 49.

Cập nhật lúc: 2025-05-20 16:11:10
Lượt xem: 146

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cậu nói xong chưa đấy?” Lão tổng biên tập liếc anh một cái, “Ngoài ra, làm đơn xin thêm cho ông cụ này vài phiếu lương thực, một phiếu thịt, một phiếu trứng gà một cân và một phiếu đường nửa cân!”

“Cộng lại cũng chẳng nhiều nhặn gì.” Biên tập viên trẻ tuổi mang theo chính nghĩa, nói thật lòng.

Với chất lượng của cuốn sách này, thật ra trả bốn mươi tệ tiền nhuận bút cũng không phải là nhiều.

Hạt Dẻ Rang Đường

Lão tổng biên tập thở dài, “Cũng chẳng còn cách nào khác, đây đã là mức nhuận bút cao nhất mà tôi có thể xin được rồi. Cậu chẳng lẽ không rõ toà soạn chúng ta có được bao nhiêu khoản phê duyệt đâu. Cậu viết thư trả lời ông ấy, bảo rằng nếu sau này tiếp tục gửi bài có chất lượng như vậy, nhuận bút vẫn giữ nguyên. Ông ấy cần gì thì cứ viết trong thư, chúng ta sẽ cố gắng đáp ứng nhu cầu của ông cụ.”

Biên tập viên trẻ cũng biết khó khăn của lão tổng, vì vậy chỉ gật đầu mà không nói thêm, quay sang viết thư trả lời.

Nhìn lại địa chỉ của ông cụ này, chỉ là một đại đội ở nông thôn, biết đâu lại là một đại văn hào ẩn danh…

Nghĩ tới tình hình hiện tại, biên tập viên trẻ chỉ biết lắc đầu thở dài, cũng chẳng dám nói thêm gì.

Tuy nhiên, cả tiền nhuận bút lẫn phiếu tem đều cần phải xin, không thể phát ngay được.

Mà tất cả chuyện này đều xảy ra tại toà soạn trong thành phố thuộc tỉnh. Còn ở tận đại đội Ngưu Mông, Bạch Nguyệt Quý lúc này vẫn chưa biết gì cả, nhưng chắc chắn trong lòng vẫn canh cánh nhớ chuyện đó.

Phải biết rằng, bây giờ trong bụng cô là hai đứa trẻ cơ đấy, lúc nghĩ chỉ có một đứa thôi đã thấy áp lực rồi, giờ là hai đứa thì sợ là sẽ làm khổ c.h.ế.t anh chồng thô kệch của cô mất.

Chờ đến lúc con sinh ra, cô còn phải chăm con nữa, chắc chắn là không thể xuống ruộng được, mà cô cũng chẳng muốn xuống ruộng, nên viết văn là con đường duy nhất của cô.

Chẳng thế mà mấy ngày nay, cuốn sách thứ hai của cô đã gần hoàn thành, chỉ còn vài hôm chỉnh sửa, vài ba ngày nữa là có thể mang lên công xã gửi đi.

Công xã cũng có thể gửi được, lần trước là do Chu Dã phải lên thành phố nên mới mang vào thành gửi.

Cuốn sách thứ ba cô cũng đã bắt đầu lên ý tưởng, thậm chí đã có khung sơ bộ, chỉ đợi cuốn thứ hai viết xong hẳn là sẽ bắt tay vào luôn.

Ba cuốn sách thuộc ba thể loại hoàn toàn khác nhau, Bạch Nguyệt Quý tự đặt cho mình mục tiêu: cho dù thế nào, cũng phải có một cuốn được toà soạn chọn đăng!

Chờ xác định được thể loại mà toà soạn ưa chuộng, cô sẽ tập trung vào hướng đó.

Cô nhất định phải biến việc này thành nghề nghiệp của mình!

Nghĩ vậy, Bạch Nguyệt Quý chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ sâu cho đến khi sáng hôm sau Chu Dã về nhà gõ cửa, cô mới tỉnh dậy.

Khoác áo bông dày lên người, cô vội vã ra mở cửa cho anh.

“Vợ ơi, mau quay lại giường nằm đi.” Chu Dã mang về hai bao tải to tướng, người phủ đầy gió tuyết.

Bạch Nguyệt Quý nói: “Vậy anh tự đi rót nước nóng uống đi.” Đúng là vừa từ giường chui ra thì lạnh thật, gió lạnh ùa vào khiến cô không dám mạo hiểm, giờ trong bụng là ba mẹ con cơ mà.

Chu Dã hoàn toàn có thể tự làm, sau khi đóng cửa lại thì đi rót nước nóng uống. Một ly nước ấm trôi xuống bụng khiến anh thấy dễ chịu, rồi cười nói: “Vợ đoán xem hôm nay anh kiếm được bao nhiêu?”

Vừa nói, anh vừa bắt đầu lấy đồ ra ngoài, không đặt lên giường mà để xuống đất.

Tối nay anh đã chạy hai chuyến, bán hai đợt hàng cho người dưới tay, bình thường chỉ một chuyến là đủ, nhưng lần này anh có mệt cũng phải làm.

Nhà có hai đứa con cần nuôi, mà mỗi tháng chỉ có một lần như vậy, sao có thể không khẩn trương?

Anh còn hơi hối hận là hồi trước lúc còn một mình, không chịu cố gắng kiếm thêm tích luỹ.

Tối nay anh bán được một sọt trứng gà, cùng với đó là mấy chục cân thịt heo và một số vật phẩm khác.

Đó là chuyến đầu tiên, còn chuyến thứ hai, anh bán được năm mươi cân thịt xông khói và năm mươi cân gạo miền Nam, cùng một ít muối!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-49.html.]

Hai chuyến khiến anh mệt đến gần chết, suýt nữa thì nằm gục giữa đường.

Nhưng mệt là một chuyện, xứng đáng hay không lại là chuyện khác. Bởi vì hai chuyến buôn hàng đêm nay đã giúp anh kiếm được hơn bảy mươi đồng!

Liều mạng làm một đêm mà kiếm được từng ấy, đủ bằng lương hai ba tháng của công nhân bình thường lúc này!

Đó là lý do tại sao trước đây anh có thể sống thong dong, không cần xuống ruộng mà vẫn có cơm ăn.

Làm nghề buôn bán thế này đúng là như người ta nói: gan to thì sống, gan nhỏ thì c.h.ế.t đói.

Kiếm được từng ấy tiền, tất nhiên phải mang đồ ngon về nhà rồi.

Một bao bột mì hai mươi cân, một bao gạo mười cân, trong còn có một con vịt bọc trong túi nilon, đã làm sẵn và cấp đông, đặt xuống đất kêu “bịch” một tiếng cứng ngắc. Thịt xông khói thì có đến bảy tám miếng, loại này để lâu được nên anh cũng không ngại mua nhiều.

Nhưng tối nay không chỉ có thịt xông khói, mà còn có một tảng thịt tươi, là thịt ba chỉ ngon nhất!

“Miếng thịt này bao nhiêu cân thế?” Bạch Nguyệt Quý nuốt nước bọt, hỏi.

“Mười hai cân!” Chu Dã cười đáp, anh biết chắc vợ mình sẽ thích miếng thịt này lắm.

Bạch Nguyệt Quý chẳng phải là thích lắm sao, yêu c.h.ế.t đi được ấy chứ! Trong đầu cô lúc này toàn nghĩ đến thịt ba chỉ kho tàu, bánh bao nhân thịt, há cảo nhân thịt v.v…

Tất nhiên, những thứ Chu Dã mang về không chỉ có vậy, còn có một giỏ trứng gà, loại giỏ tre năm cân giống như lần trước, và lần này cũng có cả trứng vịt muối.

Trứng vịt muối mà ăn kèm với cháo hạt tấm thì đúng là một lựa chọn tuyệt vời, thơm lừng hấp dẫn.

Nhưng điều khiến Bạch Nguyệt Quý bất ngờ nhất là hôm nay Chu Dã còn mang về một túi lưới đầy táo!

“Anh biết vợ thích ăn, nên đặc biệt lấy một túi này, giống táo Quốc Quang đấy.” Chu Dã cười nói, đưa túi táo cho cô.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười nhìn anh một cái, rồi nhận lấy, đặt lên chiếc bàn cạnh giường.

Ngoài ra còn có một số đồ lặt vặt khác như tôm khô, rong biển giống như lần trước, rồi muối và diêm, những thứ tiêu hao không thể thiếu, Chu Dã cũng mang về khá nhiều trong một lần, để dành cất vào tủ dùng dần.

“Chỗ này hết bao nhiêu tiền vậy?” Bạch Nguyệt Quý nhìn một lượt rồi hỏi.

Chu Dã ngồi xuống, lấy cuốn sổ nhỏ ra tính toán cho cô nghe: “Bột mì anh lấy giá gốc là một hào hai một cân, hai mươi cân là hai đồng bốn. Gạo thì một hào một cân, mười cân hết một đồng…”

Chu Dã bắt đầu tính từng thứ một, tổng cộng lại không có gì chênh lệch.

Tuy trình độ học vấn của anh chưa nâng cao bao nhiêu, nhưng chuyện tính toán thì tuyệt đối không bị lỗ.

Từ những con số anh tính, Bạch Nguyệt Quý hiểu ra vì sao có thể kiếm được nhiều tiền đến vậy, bởi vì bột mì ngoài thị trường là một hào sáu một cân, gạo thì khoảng một hào bốn, lương thực tuy lợi nhuận không cao nhưng vẫn có lời.

Còn như các loại thịt thì lợi nhuận cao hơn nhiều. Cô tiện miệng hỏi, Chu Dã cũng tiện miệng đáp, thấp nhất anh cũng kiếm được sáu, bảy phần, cao thì tới tám phần tiền vốn.

Cho nên, dù hôm nay anh mua nhiều thứ như vậy mang về, nhưng tính ra, số tiền lời hơn bảy chục đồng vẫn còn dư được một nửa.

Nếu không phải vì hôm nay cố gắng đi thêm một chuyến, thì chừng này đồ mang về đã là hết mức rồi, chẳng còn dư đồng nào.

“Mệt rồi hả?” Bạch Nguyệt Quý đưa tay vuốt mặt anh, chồng cô đúng là bị lạnh đến mức cứng đờ rồi.

Chu Dã cười, “Không mệt, anh vui mà.” Rồi anh bắt đầu thu dọn đồ, cái nào để tủ thì để vào tủ, cái nào để phòng phía tây thì mang sang đó.

Thu dọn xong xuôi, anh liền rửa nồi, đun nước nấu bữa sáng, mà hôm nay bữa sáng cũng “xa xỉ” hơn mọi ngày: anh đập hẳn ba quả trứng làm một bát trứng hấp!

 

Loading...