Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 48.
Cập nhật lúc: 2025-05-20 16:10:39
Lượt xem: 169
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Dã thật ra có ba người cậu. Trước anh còn có cậu cả và cậu hai, đều vẫn còn sống, nhưng gần như không qua lại. Chuyện đúng sai của các bậc trưởng bối, Chu Dã cũng không muốn truy xét nhiều.
Chỉ là sau một lần ghé thăm mà bị cho ăn “cháo bế môn”, anh cũng chẳng buồn qua lại nữa.
Người duy nhất thật lòng thương anh, chính là cậu út.
Còn hai nhà kia, Chu Dã hoàn toàn không để trong lòng.
Vì vậy, qua mùng năm Tết, Chu Dã không cần đi thăm thân thích nữa, cuối cùng cũng được rảnh rỗi.
Cũng đúng lúc này, xảy ra một chuyện bất ngờ, Vương Nhị Anh bị người ta úp bao tải đánh cho gần chết, suýt chút nữa thì toi mạng.
Tin này là do Lý Thái Sơn chạy sang báo.
“Nặng vậy luôn?”, Chu Dã ngạc nhiên.
Lý Thái Sơn gật đầu:
“Không nặng sao được, sáng nay vừa bị đưa lên bệnh viện đấy!”
“Ai ra tay?”
Lý Thái Sơn bèn kể:
“Em có đi dò la rồi. Nhị Anh đúng là gan lớn, lần trước Dương lão tặc bị tố cáo, tiền trên chiếu bạc mất sạch, anh còn nhớ không?”
“Thì ra là cậu ta vét số tiền đó? Dương lão tặc không tìm cậu ta tính sổ à?”, Chu Dã hỏi.
“Tìm chứ, nhưng cậu ta cứ chối bay chối biến. Mà Dương lão tặc cũng là người cùng thôn, không muốn làm lớn chuyện nên thôi.”
“Sau vụ đó, cậu ta thấy ăn được ngon, liền ra ngoài làng chơi bạc. Lúc thua hết tiền, lại giở trò tố cáo, sau đó cũng vét tiền chạy mất. Nhưng lần này đụng nhầm người, người ta đâu phải cùng làng mà dễ dàn xếp?”
“Thế là bị người ta đánh thật?”
“Chắc tám chín phần.”, Lý Thái Sơn gật đầu. “Tính cậu ta em quá hiểu.”
“May mà lần trước cậu không theo cậu ta, không thì có khi cũng bị vạ lây rồi.”, Chu Dã cảm khái.
Lý Thái Sơn cười hì hì:
“Em mà dính à? Bà em nổi tiếng thế, ai mà không nể vài phần?”
Nhắc đến bà nội, ánh mắt Lý Thái Sơn sáng rực như có sao:
“Hôm nọ em đi rửa chân cho bà, bà bảo vợ anh mang thai đôi, đúng không?”
Đừng tưởng cậu ta ngoan ngoãn hiếu thảo, rửa chân là vì muốn xin tiền tiêu vặt, vì bà cụ là người giàu nhất thôn.
Bà đỡ Lý nghe tin Bạch Nguyệt Quý mang thai đôi, còn dạy cháu nội phải học người ta.
Chu Dã cười:
“Không cần ghen tị đâu, năm sau cậu theo anh xuống đồng mà làm ăn đàng hoàng, nhà cậu lớn thế, điều kiện tốt như vậy, còn lo không lấy được vợ sao?”
Nhà họ Lý đúng là có điều kiện.
Lý Thái Sơn chẳng thích lao động, nhưng nhớ tới lời bà nội:
Nếu cưới được một cô vợ tử tế, bà sẽ “âm thầm” cho một khoản để nuôi vợ…
“Được, năm sau em sẽ nghiêm túc đi làm.”, Lý Thái Sơn cũng biết mình lớn tuổi rồi.
Sau khi ngồi chơi một lúc, Lý Thái Sơn đứng dậy ra về, vừa bước ra cửa thì gặp Trương Ma Tử.
“Gần đây mày lượn lờ quanh nhà Anh Dã không ít, đang tính giở trò gì thế?”, Lý Thái Sơn nheo mắt hỏi.
Thật ra Trương Ma Tử đang âm thầm theo dõi Chu Dã, muốn tìm ra bí mật gì đó, từ cuối năm ngoái đến giờ vẫn chưa bỏ cuộc.
“Tao không được đi ngang qua sao?”, Trương Ma Tử hờ hững nói.
Lý Thái Sơn liếc hắn, hừ lạnh một tiếng:
“Tốt nhất là mày thật sự chỉ đi ngang qua, không thì có Trương Đại Căn tới cũng không đỡ nổi cơn giận của Anh Dã đâu!”
Nói xong nghênh ngang bỏ đi.
Trương Ma Tử tức thì nhổ một bãi nước bọt theo sau. Nhưng phải nói thật, hắn cũng bắt đầu d.a.o động rồi.
Mấy hôm canh Chu Dã, hắn nhận ra tên này cực kỳ ít ra khỏi nhà, buổi tối càng khỏi nói, đóng cửa đi ngủ sớm với vợ.
Hắn thì rét run người, suýt nữa bị gió tuyết chôn sống ngoài đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-48.html.]
Nhưng hắn vẫn tin Chu Dã có điều mờ ám, quyết định tiếp tục chờ.
Chờ mãi… đến tận rằm tháng Giêng, Chu Dã vẫn không hề ra ngoài như hắn dự đoán.
Trương Ma Tử sắp phát điên rồi.
Dù hắn có giỏi chịu đựng đến đâu, lúc này cũng đầu nặng chân nhẹ, rõ ràng đã bị cảm nặng.
Không chịu nổi nữa, hắn đành bỏ cuộc, lê về nhà nằm bẹp.
Nhưng hắn không biết rằng, chỉ thiếu đúng một đêm nữa, là hắn đã “chờ trúng” rồi.
Bởi vì… rằm tháng Giêng, chính là đêm Chu Dã sẽ ra ngoài hành động!
Bạch Nguyệt Quý cũng không ngăn cản Chu Dã ra ngoài, bởi vì mấy ngày Tết vừa rồi, trong nhà ngoài ít trứng gà còn sót lại, thì thịt thà đã hết sạch.
Cuối năm ngoái, Chu Dã từng đổi được một con gà mái già với một bà lão. Mà con gà đó gần như chui trọn vào bụng Bạch Nguyệt Quý.
Chu Dã thì chỉ húp được một bát canh, còn lại đều nhường cho vợ.
Bạch Nguyệt Quý dù muốn kiểm soát chế độ ăn, nhưng trong nhà chẳng còn gì ngon lành, chỉ dựa vào con gà đó mà ăn từ trước Tết đến mùng 7, cuối cùng cũng hết sạch.
Dù đã cố tiết kiệm, nhưng đồ ăn trong nhà cũng chỉ có chừng đó, sao mà giữ được lâu?
Thế nên khi Chu Dã nói muốn ra ngoài, cô không ngăn, chỉ dặn dò anh:
“Ra ngoài nhớ cẩn thận mọi thứ.”
Đêm hôm khuya khoắt, Chu Dã lặng lẽ rời nhà.
Bạch Nguyệt Quý tiễn anh ra cửa rồi đóng cửa lại, leo lên giường ngủ tiếp.
Trên giường, cô nằm một lúc thì lại nghĩ đến chuyện khác:
“Không biết bản thảo mình gửi đi đã tới nơi chưa nhỉ? Không biết có được họ xem trúng hay không…”
Hạt Dẻ Rang Đường
Cô đoán không sai.
Vì đúng là do thời tiết và lịch vận chuyển của bưu điện, bức thư mà Chu Dã gửi theo địa chỉ báo xã chỉ đến nơi vào sau Tết.
Ở thời này, các bưu kiện, thư từ đều được xử lý theo đợt, không như hiện đại có chuyển phát nhanh. Cộng thêm trời tuyết phủ, mãi đến mùng 10 Tết bản thảo mới tới nơi.
May mắn thay, báo xã không quá bận, vì thời đó người gửi bản thảo còn rất ít.
Thế nên bản thảo của “Tác giả: Quý Bạch” rất nhanh lọt vào mắt xanh của biên tập viên.
Ngay khi mở thư ra, vừa thấy chữ viết tay, biên tập viên đã cảm thấy cả người dễ chịu:
“Chữ này viết còn đẹp hơn đánh máy!”
Đọc xuống nội dung thì càng bất ngờ hơn,
Tác phẩm xuất sắc ngoài mong đợi.
Anh ta đọc đi đọc lại mấy lần, không tìm thấy đoạn nào cần chỉnh sửa, lập tức mang lên trình cho tổng biên tập.
Tổng biên vừa nhìn thấy bản thảo, ánh mắt liền sáng rỡ:
“Chữ này… đẹp đến mức tưởng là in ra! Quả nhiên người thế nào, chữ thế ấy.”
Đọc xong nội dung, ông cũng không kìm được cảm thán:
“Vị ‘Quý Bạch’ này, hẳn là một học giả lão luyện, tài năng đầy mình!”
Biên tập phụ họa:
“Đúng vậy ạ, chỉ là… nhìn địa chỉ thư thì có vẻ điều kiện sống của ông ấy không tốt lắm. Trong thư còn viết nếu báo xã đồng ý đăng bài, ngoài tiền nhuận bút, mong có thể nhận thêm chút tem phiếu.”
Tổng biên gõ tay lên bàn, trầm ngâm giây lát rồi nói:
“Vậy thì… cho ông ấy 20 đồng nhuận bút.”
Biên tập sửng sốt:
“Chỉ 20 đồng thôi ạ? Tổng biên tập, có phải ít quá không?”
Dù thời buổi này 20 đồng đã là kha khá, nhưng với văn phong và bút lực như vậy, giá này… thật sự không xứng!