Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 479. Phiên Ngoại: Hiện Đại 1
Cập nhật lúc: 2025-07-04 12:24:42
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Nguyệt Quý nhớ rất rõ mình đã qua đời một cách yên ổn.
Ở thế giới đó, cô sống rất hạnh phúc, con cháu đều thành đạt, chẳng có chuyện gì khiến cô phải bận tâm.
Đặc biệt là người chồng của cô, anh thực sự là một người chồng xuất sắc và xứng đáng.
Anh đã thực hiện đúng lời hứa năm xưa: “Nếu giàu sang, cũng đừng quên nhau.” Dù có đạt đến bao nhiêu đỉnh cao, anh vẫn trước sau như một, tuyệt đối chưa từng phản bội lấy nửa lần.
Ngay cả lúc lâm chung, Bạch Nguyệt Quý cũng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, mỉm cười nói:
“Nếu có kiếp sau, em vẫn muốn được ở bên anh. Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho em một đời hạnh phúc như vậy.”
Anh cười nói: “Cảm ơn gì chứ, vợ chồng với nhau cả đời rồi mà. Nếu nói cảm ơn, thì anh mới là người phải cảm ơn em, vì đã cho anh một cuộc đời viên mãn như vậy.”
Bạch Nguyệt Quý ra đi trong thanh thản, nhìn con cháu đầy nhà, thật sự không còn gì hối tiếc.
Nhưng không ngờ, khoảnh khắc nhắm mắt ấy, chỉ một tích tắc sau cô lại mở mắt ra.
Chuyển cảnh không một khe hở.
Bạch Nguyệt Quý tỉnh lại, nhìn ly cà phê trước mặt vẫn còn bốc khói, cùng màn hình máy tính đang hiện lên dòng kết thúc phần ngoại truyện của tiểu thuyết do em họ cô viết.
Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình sinh một cặp sinh đôi trai gái, câu chuyện đến đó là kết thúc.
Bạch Nguyệt Quý sững sờ nhìn trang truyện trên màn hình, đầu óc như bị treo máy, hoàn toàn không thể phản ứng.
Một lúc lâu sau, cô mới cầm lấy điện thoại bên cạnh xem thử.
Ngày tháng đều đúng. Cô đã quay về điểm xuất phát của tất cả.
Vậy những trải nghiệm kia thì sao? Chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng Nam Kha?
Bạch Nguyệt Quý vẫn còn ngơ ngác, chưa kịp hoàn hồn.
Đúng lúc đó điện thoại vang lên. Vừa nhìn tên người gọi, Bạch Nguyệt Quý liền điều chỉnh lại tâm trạng, bắt máy: “Mẹ.”
Chỉ một tiếng “Mẹ” thôi, cổ họng cô đã nghẹn lại, cay xè đến khó chịu.
Nhưng sợ mẹ ở bên kia đầu dây lo lắng, cô cố kìm nén cảm xúc, không dám thể hiện ra.
Cô nhớ bố mẹ da diết. Dù ở thế giới kia cũng có, nhưng cô không thể gặp họ.
Vì cô biết, đó không phải là bố mẹ của mình. Dù gương mặt giống hệt, nhưng tuyệt đối không phải. Giờ cô đã trở về, cảm xúc trong lòng thật sự không thể kìm nén nữa.
“Nguyệt Nguyệt à, không phải con đang nghỉ lễ sao, sao vẫn chưa về nhà? Mau về đi, mẹ nấu đồ ngon chờ con đấy.” Trong điện thoại, mẹ Bạch dịu dàng nói, không phát hiện ra gì bất thường.
Bạch Nguyệt Quý lấy lại bình tĩnh, đáp: “Con sắp về rồi. Con đang đọc tiểu thuyết của em họ.”
“Đừng nhắc đến thứ xúi quẩy đó nữa! Bực c.h.ế.t mẹ rồi!” Mẹ Bạch lập tức nổi giận qua điện thoại, “Ngày trước đối xử với nó chẳng tệ chút nào. Hồi nhỏ chú thím của con bận rộn, nó còn ở nhờ nhà mình một thời gian. Mẹ sợ nó không quen, cái gì cũng ưu tiên nó trước. Vậy mà giờ quay ra nói nhà mình không tốt với nó, đúng là thứ vong ân bội nghĩa. Lớn lên rồi học được mấy chữ, lại viết nhà mình thành ra cái dạng gì! Có thù oán gì với nhà mình sao? Nhà mình g.i.ế.c hay mắng nó à? Thật không ra gì! Con sau này tránh xa nó ra, đừng thân thiết kẻo rước xui xẻo!”
Trước kia cũng mắng rồi, giờ nhắc lại vẫn tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-479-phien-ngoai-hien-dai-1.html.]
Bà ấy và ông nhà bị viết thành kiểu người “cực phẩm”, bà đọc mà buồn nôn, bực đến nghẹt thở. Thôi thì người lớn có thể bỏ qua, nhưng đến mức viết con gái họ cả đời không thể có con, đi quét dọn vệ sinh, còn nhìn thấy con rể tỷ phú trên TV mà tức đến ngất xỉu…
Thế phải “cực phẩm” cỡ nào mới viết ra được kiểu nội dung như vậy?
Trong lòng đứa cháu gái kia, rốt cuộc căm ghét nhà bà đến mức nào?
Mẹ Bạch tự nhận thấy mình chẳng làm gì sai! Vậy mà bị viết thành thế này, đừng nói là chuyện bé xé to, đây chính là ghi hận trong lòng, không thì ai lại bày trò độc ác như vậy?
Bạch Nguyệt Quý cười cười: “Mẹ à, con còn mơ một giấc mơ, mơ thấy mình xuyên vào truyện của em họ, thành nhân vật Bạch Nguyệt Quý luôn đó.”
Mẹ cô nói: “Con đọc nhiều quá rồi đấy, còn mơ cả chuyện như vậy. Mơ thấy mình làm bà lao công à?”
Bạch Nguyệt Quý cười: “Sao có thể thế được, con mơ thấy mình dắt theo nam phụ nghịch thiên cải mệnh, trở thành người phụ nữ đứng sau lưng giới tài phiệt.”
Dù là nói như thế, nhưng cô không nghĩ đó là mơ. Một giấc mơ sao có thể chân thực đến mức khiến cô sống trọn một kiếp người?
“Con đừng nói chứ, nếu con thật sự xuyên vào truyện, thì đúng là có thể dẫn theo nam phụ nghịch thiên đổi mệnh thật đấy! Còn cái nữ chính kia, suốt ngày yêu đương lăng nhăng!” Mẹ Bạch bực bội mắng thêm một câu.
Sau khi hai mẹ con trò chuyện thăm hỏi vài câu, Bạch Nguyệt Quý mới không kìm được cảm thán:
“Mẹ, con nhớ bố mẹ quá trời.”
“Con lớn đầu rồi mà còn nhớ nhà dữ vậy hả? Nhưng mà nhớ thì về đi, giờ đang nghỉ mà, cũng chẳng xa xôi gì, lái xe về luôn đi.” Mẹ Bạch vừa cười vừa mắng yêu.
Bạch Nguyệt Quý cũng bật cười: “Vậy con về luôn hôm nay nha.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Ừ, lái xe cẩn thận đó. Bố mẹ sẽ chuẩn bị một bữa hoành tráng đãi con.” Mẹ Bạch vui vẻ nói.
Bạch Nguyệt Quý cười đáp: “Con cũng nhớ tay nghề nấu ăn của mẹ quá, nhớ kêu bố con chuẩn bị món xiên nướng nha, con thèm thịt dê nướng của bố lắm.”
“Được, chuẩn bị hết cho con. Nhưng lần này phải ăn nhiều vô đó, lần trước kêu bố con làm nhiều vậy mà ăn được có hai xiên, sợ béo này nọ. Con coi cái bụng bố con bây giờ to cỡ nào rồi không? Giờ ông ấy còn phải giảm cân đó.”
Bên kia chợt vang lên tiếng mở cửa, rồi giọng của bố Bạch truyền tới: “Không thấy tôi ở nhà, lại đang nói xấu gì tôi đó hả?”
“Con gái ông đó.”
Nghe nói là con gái gọi, bố Bạch cười vui vẻ, cầm lấy điện thoại: “Nguyệt Nguyệt, bố mới nhớ ra giờ chắc con đang nghỉ rồi đúng không?”
“Bố.” Bạch Nguyệt Quý gọi một tiếng rồi cười nói: “Đúng rồi, hôm nay con về liền. Con nói bố mẹ đừng quên mua thịt dê về nướng đó nha, con đang thèm dữ lắm, cảm giác giờ có nguyên con dê chắc con cũng ăn sạch.”
“Được được được, bố đi mua ngay, mua loại tươi ngon nhất. Nhưng mà thời tiết thế này ăn đồ nướng hơi nóng đó, hay đổi món khác đi? Làm sườn dê luộc nha? Bố mới học lén được công thức nè, bữa trước làm thử cho mẹ con ăn, mẹ con khen ngon hết lời, nhất là nước chấm, đỉnh luôn, mấy đầu bếp ngoài tiệm dê nướng cũng thua bố đó.”
“Vậy làm sườn dê luộc nha.” Bạch Nguyệt Quý lập tức cười toe toét: “Mẹ mà khen ngon thì chắc chắn ngon rồi, mẹ là cái lưỡi vàng đó.”
“Ngon thiệt mà, đợi con về ăn thử là biết. Bố đang nghĩ hay là mở quán chuyên bán món này luôn, mỗi món sườn dê luộc thôi cũng đủ nổi.”
Bạch Nguyệt Quý cũng cười: “Vậy bố sẽ mệt lắm đó.”
“Con đừng nghe ông ấy, suốt ngày nay nghĩ mai đổi. Mở tiệm ăn mệt muốn chết, mẹ không thèm mở đâu, mẹ chỉ muốn trông cái quầy sỉ nhỏ của nhà mình thôi, khỏi theo ông ấy mà làm gì cái quán ăn cho cực thân.” Mẹ Bạch giành lại điện thoại nói.
Hai ông bà đang cùng làm một quầy sỉ nhỏ, chuyên bán đồ gia dụng, bận rộn cũng đủ rồi.
Sau khi trò chuyện vui vẻ một hồi với bố mẹ, Bạch Nguyệt Quý mới thỏa mãn cúp máy, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên đường về nhà.