Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 477. Phiên Ngoại: Nửa Đời Trước Của Chu Dã 1

Cập nhật lúc: 2025-07-04 12:08:47
Lượt xem: 143

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Trời lạnh thế , thằng nhóc thúi nhà cháu chui xuống nước, cháu sẽ cảm !”

Mợ còn trẻ lúc tức điên lên, nhanh tay ôm đứa cháu trai nhỏ gần bếp lửa hong cho ấm quần áo, vỗ m.ô.n.g nó mấy cái cho hả giận.

“Cháu kém gì bọn họ! Bọn họ dám , cháu dám, chẳng là đồ hèn ? Cháu đồ hèn!”

Chu Dã mới tám tuổi ngang bướng đáp trả.

mà họ lớn , còn cháu mới bao nhiêu tuổi? Mấy năm nữa là lấy vợ , cháu là trẻ con mà cứ đòi so với mấy đứa thanh niên hả?”

Chu Dã vẫn chịu thua:

“Thế thì ? Họ cũng chỉ hơn cháu mấy năm ăn cơm thôi, gì ghê gớm!”

“Cái thằng ngốc .” Mợ nó chọc , thêm một cái vỗ nhẹ mông.

“Đói bụng ?”

“Có ạ.” Chu Dã xoa bụng thành thật đáp.

Mợ bèn mang mấy chiếc bánh ngô và một bát nước cơm, đều là đồ để sẵn trong nồi giữ ấm.

Vừa ăn bánh với nước cơm, Chu Dã bỗng nhớ , hỏi:

“Không cháu nhỉ?”

Mợ cũng lo lắng. Tiểu Xuyên đang sốt cao, em chồng và em rể đưa lên huyện khám, sợ chậm trễ sẽ nguy hiểm. Vì nên mới gửi Chu Dã sang nhà ở tạm vài hôm.

Thế nhưng điều khiến mợ và tái mặt là đêm hôm đó, Chu Dã cũng bắt đầu sốt.

Con trai ruột của – Cố Quảng Thu – đây cũng sốt cao, do xử lý chậm nên mới hỏng mất giọng.

Bây giờ ai dám coi thường chuyện trẻ con sốt nữa?

Thấy Tiểu Xuyên sốt mà vợ chồng em gái còn đưa lên tận huyện, giờ Chu Dã cũng sốt, mợ dám chần chừ.

Mợ lập tức gọi dậy, bọc kín đứa nhỏ, hai vợ chồng đêm hôm khuya khoắt đưa nó đến trạm y tế công xã.

Trạm y tế rõ tình hình, lập tức giúp hạ sốt và truyền dịch.

Vì còn hai đứa con nhỏ ở nhà, về, chỉ còn mợ ở chăm.

Cả đêm, mợ cho uống nước, đắp khăn lạnh lên trán, lo lắng trằn trọc mãi tới 2 – 3 giờ sáng, cuối cùng mới thấy thằng bé hạ sốt.

mợ vẫn dám ngủ sâu, chỉ nhắm mắt nghỉ chút thôi, sợ chuyện gì xử lý kịp.

May mắn , Chu Dã thuộc dạng “trâu đất khó chết”, hôm tuy còn yếu nhưng nữa.

Mợ bèn cõng nó về nhà.

Trên đường, Chu Dã khẽ:

“Mợ, đêm qua mợ thức cả đêm vì cháu.”

Mợ :

“Không , mợ ngủ mất tiêu .”

Chu Dã toe toét, nó rõ mợ thức cả đêm vì , liền lưng mợ thủ thỉ:

“Mợ , cháu lớn, thành đạt , cháu nhất định sẽ hiếu thảo với mợ.”

Mợ luôn đối xử với nó, yêu thương khác gì ruột.

Mẹ nó giỏi may vá, quần áo, giày dép của nó là mợ cho.

Mợ bật :

“Mợ dám trông cậy gì hết, cháu chỉ cần hiếu thảo với bố cháu là . mà nhớ kỹ nhé, chuyện nông nổi như hôm qua nữa!”

Chu Dã gật đầu lia lịa.

thằng bé bán .

“Thằng trời đánh ! Cháu hiếu thì ai mà , nhưng cháu như thế? Nếu cháu mà , cháu đau lòng chừng nào?” Mợ ôm lấy .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-477-phien-ngoai-nua-doi-truoc-cua-chu-da-1.html.]

Chu Dã chỉ :

“Đừng để cháu . Cháu chỉ đó hai năm thôi, .”

Anh từ chối luôn cả ý định thế của Quảng Thu, vì họ giỏi ăn , hiền lành, thể sống sót ở nơi đó.

Chu Dã chấp nhận trong, nhưng mới , theo bố .

Ngoài một tiếng thở dài, gì nữa.

Từ đó trở , và mợ đều đặn đến thăm, mang theo trứng, lương thực, thậm chí còn lén nhét tiền cho để phòng , lỡ chuyện gì thì còn cái mà dùng.

Chu Dã rõ, vì bệnh tình của , mợ dốc cạn gia sản, còn vay mượn khắp nơi, gánh nợ nần nhỏ.

Vậy mà vẫn quên chu cấp cho từng chút một.

Sau Chu Dã chuyển , mợ là chuyển , chỉ thể nhờ gửi đồ, thậm chí chắc đồ đến tay .

Đến lúc mãn hạn trở về, cả và chị dâu đuổi khỏi nhà, cho bước cửa.

Thật , nếu , chẳng ai đuổi nổi.

chính cả chị dâu lo hậu sự, hai thật lòng tận hiếu, gì đáng trách.

Vì thế nên cái sân đó, để cũng chẳng tiếc.

Bởi vì trong mắt , cái nhà vốn chẳng gì đáng giá, tin chắc sẽ ngày tự dựng nên một cái nhà cho riêng , còn hơn nhiều.

Sau đó chuyển sang ở với mợ. Hai già vui, khuyên nên bắt đầu , sống cho đàng hoàng, cố mà cưới vợ, sống một cuộc sống tử tế, .

Biết cả và chị dâu đuổi khỏi nhà, mợ tức đến phát run, định tìm hai đó lý.

ngăn .

Tuy nghèo, nhưng vẫn đưa tiền cho tiêu.

Trong nhà tiền do mợ giữ, lấy ? Vừa là mợ dúi cho, sợ ngoài tiền phòng .

Cậu mợ còn gọi hai con trai tới, cùng đào móng, đắp tường, giúp xây căn nhà đất mới.

Số tiền đó, mợ bảo để mua bát đũa, xoong nồi… lo dựng cuộc sống.

Chu Dã thì theo khuôn khổ.

Làm nông vất vả quá, thích chút nào, nên dứt khoát bỏ lang thang bên ngoài.

Bố từng dạy:

“Người mà lúc gặp may, thì càng ngoài nhiều một chút.”

“Phải ‘ vận’ thì vận mới đến. Cứ một chỗ thì vận may?”

Lời bố lý.

Anh lang thang, thật sự gặp may, gặp một ông địa chủ già.

Lúc đầu, cũng chẳng nghĩ gì.

Chỉ thấy ông cụ khổ, tội nghiệp, ai quan tâm, mà thì rảnh, thế là lén lút giúp ông gánh phân, gánh nước.

Lúc gọi là gì, mãi lấy vợ , vợ một câu khiến nhớ mãi trong lòng:

“Một hạt bụi của thời đại, rơi xuống đời , cũng đủ biến thành cả ngọn núi.”

Quan hệ với ông địa chủ ban đầu là lén lút, chẳng ai .

Anh cũng chẳng mong gì từ ông cụ .

Đến khi ông lão bệnh nặng, khó qua khỏi, sợ c.h.ế.t bỏ xác ngoài hoang dã, nên lặng lẽ đưa cho Chu Dã chiếc vòng ngọc và vòng vàng, nhờ lo hậu sự, chôn cất cho đàng hoàng.

Nhờ , Chu Dã mới chút vốn liếng trong tay, bắt đầu nghề buôn bán, xoay sở mưu sinh.

Sau chẳng đòi hỏi gì, phất tay bỏ .

Hạt Dẻ Rang Đường

Sau đó còn vài tình cờ gặp ông cụ, dần dần thiết.

Anh luôn cảm thấy, ông cụ , thật sự đáng thương.

Loading...