Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 465. Phiên Ngoại Chu Diệp 4
Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:16:48
Lượt xem: 234
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Việc Tô Miêu mang thai tất nhiên cũng báo cho nhà chồng,coi như là tin vui lớn.
Cả nhà họ Chu mừng rỡ vô cùng.
So với cả của Chu Diệp, đến giờ vẫn chỉ tập trung lo sự nghiệp, ý định kết hôn, thì Chu Diệp kết hôn sớm rõ ràng là điều khiến gia đình hài lòng. Giờ vợ còn thai, điều đó nghĩa là nhà họ Chu sắp đón thế hệ thứ ba, mà vui cho ?
Chưa kịp hết mừng vì tin thai, qua mấy hôm, thêm một cuộc điện thoại báo tin vui nữa, là do siêu âm, phát hiện là song thai!
Bên nhà họ Tô từ đến nay gen sinh đôi, sinh một.
nhà họ Chu thì khác, bốn em trai nhà họ Chu chính là hai cặp sinh đôi, Chu là “quá đỉnh” trong khoản . Giờ thì gen rõ ràng truyền sang đời con .
Không ngoài dự đoán, Tô Miêu mang thai đôi.
Mẹ Chu còn gọi điện trực tiếp sang, dặn dò các triệu chứng thường gặp khi mang thai đôi, vì bản bà từng sinh hai cặp song sinh, kinh nghiệm đầy .
Bà còn tính thuê thêm hai giúp việc để chăm sóc Tô Miêu, nhưng từ chối khéo, vì ruột chăm là đủ. Dù , họ vẫn thuê thêm một giúp việc khác phụ việc vặt.
Dù chồng thể ở bên trực tiếp, nhưng tiền bạc thì tuyệt đối chu đáo, chuyển khoản ngay một khoản lớn, dặn:
“Con ăn gì thì ăn, mua gì cứ mua, cần tiết kiệm.”
Đến Tô cũng cảm khái:
“Con rể thì ngoan, mà chồng con đúng là thoáng tay thật!”
Nhớ khi hai nàng dâu của bà mang thai, bà cũng đề nghị đưa về nhà đẻ chăm, nhưng khi từ chối thì bà cũng ép thêm. Sau đó cũng chỉ chu cấp một ít để thuê giúp việc, còn là để các con tự lo.
Giờ con gái út mang thai, Tô tất nhiên tận tình chăm sóc. Nhà bà cũng sẵn một giúp việc, chuyên lo dọn dẹp và nấu ăn.
Dinh dưỡng là điều quan trọng hàng đầu.
thật, mang thai đôi cực. Lúc đầu còn , nhưng càng về giữa và cuối thai kỳ, bụng càng ngày càng lớn, lớn đến mức kinh .
Đặc biệt là cuối thai kỳ, bụng Tô Miêu to bất thường, khó khăn, gần như việc gì.
Lại còn dễ đói, cứ một lúc là kêu đói bụng.
Mẹ Tô cũng đau đầu, chỉ dám cho con gái gặm thêm vài bắp ngô, dám cho ăn nhiều món nặng bụng.
Bụng to quá , ăn thêm cũng tiêu nổi!
Dù lúc đầu cả nhà mừng rỡ vì đầu song thai, nhưng tới giờ ai nấy đều bắt đầu lo lắng.
Ngay cả Tô từng sinh 5 đứa con cái bụng của con gái mà còn phát hoảng, huống gì là các ông bố như Chu Diệp bố vợ — Lão Tô.
Lão Tô bụng con gái mà thở dài:
“Lớn đến mức thật là đầu thấy…”
Chu Diệp lúc về nhà, mỗi dìu vợ dạo đều cẩn thận từng bước, sợ chỉ cần nhanh một chút là vợ mệt.
Đi nhẹ, khẽ, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Giờ mới thật sự cảm nhận năm xưa vất vả đến mức nào khi sinh cùng các em.
Thời đó là thập niên 70, điều kiện sinh nở thiếu thốn, mang thai sinh đôi mà còn xe lừa đẻ, thể tưởng tượng khó khăn đến .
Có con mới thấu lòng cha , thật chẳng sai chút nào.
Chu Diệp còn gọi về chuyện với .
Mẹ vẫn giọng điệu nhẹ nhàng:
“Thật cũng gì, may mắn mấy đứa con đều thương , cũng gây khó dễ gì.”
Chu Diệp rõ, là như , luôn chịu đựng, bao giờ than vãn, bao giờ “khổ”, dù khổ đến .
Hạt Dẻ Rang Đường
Ngay cả bố cũng từng , từng khiến ông lo lắng điều gì, vợ như đúng là khiến càng thêm xót xa.
Vì là thai đôi, nên Tô Miêu giữ đủ tháng, nhưng cũng cố gắng lắm mới cầm cự đến 37 tuần mấy ngày mới chuyển .
Lúc sinh thật sự vô cùng vất vả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-465-phien-ngoai-chu-diep-4.html.]
Dù thể chất cô yếu, nhưng bản Tô Miêu vốn là tiểu thư, yếu bóng vía, nên từ đầu phần sợ sinh con.
Thật , phụ nữ nào sợ sinh con?
Vừa đau, nguy hiểm, đầy biến .
Vậy mà là sinh đôi, còn là sinh tự nhiên…
Quả thật là một trận chiến ác liệt đang chờ phía .
Thực thời nay cũng phương pháp sinh mổ, nhưng Tô Miêu để vết sẹo đáng sợ bụng, nên kiên quyết lựa chọn sinh thường.
Quá trình sinh đẻ đúng là gian nan khổ sở, nhưng cuối cùng cô vẫn thuận lợi sinh hai bé trai song sinh.
Tiếng của hai đứa bé vang dội khắp cả bệnh viện, đám nhà chờ bên ngoài còn thấy rõ rành rành, âm lượng , sức sống , ai cũng yên tâm.
Sau khi bác sĩ thông báo nhà thể thăm, Chu Diệp và mới ào , thấy Tô Miêu bình an vô sự, lúc đó mới yên lòng để sang hai “tiểu tổ tông” chào đời.
Nhìn hai con trai bé như con khỉ, da còn nhăn nheo, Chu Diệp đến khép nổi miệng.
Ban đầu còn hy vọng một trong hai là con gái, vì bố gọi điện từ sớm cũng :
“Không đứa cháu gái nào đấy?”
Kết quả là .
Ông cụ mừng hụt .
chẳng cả, con trai con gái thì cũng là bảo bối, Chu Diệp đều yêu như .
Lúc mới sinh, hai đứa bé nhẹ cân, gần đạt 5 cân mà vẫn thiếu chút xíu, nhưng nhờ Tô Miêu sữa, chăm cho b.ú đầy đủ, nên đầy hết tháng tròn trịa trắng trẻo lên thấy rõ.
Chu Diệp vì bận rộn nên vài ngày mới về một , nào cũng thấy con lớn và khác , càng càng thấy đáng yêu.
cái cảm giác “đáng yêu” đó… kéo dài bao lâu.
Hai con trai bò là bắt đầu nghịch như quỷ sứ. Nếu còn bay, chắc chúng lật tung cả lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân !
Chu Diệp hồi nhỏ từng đánh, bố thương các con, dạy bảo nhẹ nhàng là chính. Cũng bởi vì từ nhỏ em họ Ngoan ngoãn, hiểu chuyện, dù đánh ngoài thôn thì cũng đến mức quá tai quái.
con của thì khác hẳn.
Hai em đúng là “hủy diệt cấp độ thiên tai”. Không trò phá phách nào mà chúng từng thử.
Chu Diệp ban đầu còn cha hiền từ, nhưng trụ nổi, cuối cùng lôi cả thắt lưng mà dạy dỗ.
Có , hai đứa bắt nạt cả con nhà liệt sĩ, Chu Diệp nổi đóa thực sự, đó là ranh giới thể vượt.
Kết quả? Cả hai treo lên cây mà đánh!
nghĩ là chúng sợ á?
Không hề.
Chu Diệp dạy đến mức tâm can mệt mỏi, còn Tô Miêu thì khỏi , từ khi hai đứa tròn 3 tuổi, cô chính thức tuyên bố “bất lực giáo dục”.
Thậm chí , hai đứa bé tự gọi điện cho ông nội cầu cứu, rưng rức tố cáo:
“Bố đánh tụi cháu dữ lắm, ông nội mau cứu với!”
Ông nội Chu xót cháu vô cùng, tức tốc quyết định:
“Thôi, để ông nội đưa tụi nhỏ về thủ đô nuôi!”
Lúc ông bà nội đang chăm đứa cháu bên cả, là con đầu lòng của vợ chồng cả Chu Diệp, mới đầy tháng xong giao cho ông bà vì cả hai vợ chồng đều bận rộn.
Cháu trai bên cả lúc mới tám, chín tháng, vẫn còn đang bò loạn khắp nhà, nghịch như tinh linh nhỏ.
Thế mà bố Chu vẫn :
“Không ! Mang cả hai đứa quỷ nhỏ về đây cho bố!”
Thế là hai đứa bé chính thức “ đày” thủ đô.
Ngay khi chúng rời khỏi hòn đảo quê nhà, đám trẻ cùng trang lứa ở đảo đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng, cuộc sống yên trở !
Bởi vì…
Trên cái đảo đó, đứa trẻ nào là từng em nhà họ Chu đánh qua!