Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 464. Phiên Ngoại Chu Diệp 3

Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:25:42
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không chỉ “bố vợ tương lai” hài lòng, mà “mẹ vợ tương lai” lại càng khỏi nói!

Trong suốt nửa tháng Chu Diệp nằm viện, bà đã hầm liền tám con gà cho anh tẩm bổ, gần như cách một ngày lại một con. Nếu không sợ anh ăn đến phát ngán, có khi bà còn muốn ngày nào cũng hầm một con!

Chưa hết, mẹ Tô còn âm thầm càm ràm với ông chồng: Nhiệm vụ gì mà nguy hiểm thế chứ? Nếu chẳng may xảy ra chuyện, vậy Miêu Miêu biết phải làm sao đây?

Dù con gái ngoài mặt luôn giữ thể diện, nhưng mẹ thì hiểu con gái hơn ai hết. Nhìn thì như không quan tâm, nhưng chỉ cần là ai khác đến nhà ăn sủi cảo, Miêu Miêu đều trốn trong phòng, chẳng buồn ló mặt.

Chỉ riêng Chu Diệp đến, hôm trước cô đã quét dọn nhà cửa sạch bong kin kít, còn đứng trước gương thử tới lui mấy bộ váy, không biết nên chọn bộ nào cho hợp mắt.

Trạng thái “con gái biết yêu” rõ rành rành luôn!

Lần này xảy ra chuyện, hai vợ chồng nhà họ Tô giấu không dám cho con gái biết, sợ cô bị dọa cho phát hoảng.

Lão Tô – thủ trưởng của Chu Diệp – thì khỏi cần phải nói, cứng rắn luôn.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Con hổ của doanh trại Mãnh Hổ không thả ra chiến đấu thì giữ lại làm mèo nhà à?”

Nhiệm vụ phải làm, không thể thiếu người.

Ông cũng lo đấy chứ, nhưng biết làm sao, đó là trách nhiệm.

May mà, nhiệm vụ lần này kết thúc hoàn mỹ.

Con gái của thủ trưởng tên là Tô Miêu.

Trước khi Chu Diệp lên đường làm nhiệm vụ, Tô Miêu vẫn còn là sinh viên. Giờ thì đã trở thành cô giáo dạy nhạc ở trường bên này, cuộc sống khá thoải mái.

Dạo gần đây thấy mẹ ngày nào cũng hầm gà mang đến bệnh viện, cô cũng thắc mắc:

“Có người bệnh nào mà ăn nhiều gà thế mẹ?”

Mẹ Tô thấy Chu Diệp đã gần khỏi hẳn, lúc này mới nói cho con gái biết sự thật.

Tô Miêu nghe xong sắc mặt thay đổi hẳn:

“Sao bây giờ mẹ mới nói! Anh ấy… anh ấy sao rồi? Có sao không?!”

Mẹ Tô dịu giọng:

“Không sao đâu, không có vấn đề lớn, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi thêm.”

Tô Miêu tức tốc đến bệnh viện quân y tìm người.

Nhìn dáng vẻ cuống cuồng của con gái, mẹ Tô chỉ biết lắc đầu than thở:

“Con gái lớn đúng là giữ không nổi…”

Vợ chồng bà có hai con trai và ba con gái, bốn đứa kia đều đã lập gia đình riêng, chỉ còn Tô Miêu là con gái út, vốn định giữ lại thêm vài năm.

Giờ xem ra, giữ chẳng được bao lâu nữa rồi.

Mà đúng là… không giữ được lâu thật.

Sau khi xuất viện, Chu Diệp và Tô Miêu chính thức xác lập quan hệ yêu đương.

Hai người yêu nhau ngọt như kẹo, đúng kiểu “trúng độc hôn nhân”.

Yêu nhau chừng nửa năm, Chu Diệp liền nộp báo cáo xin kết hôn.

Lúc này, anh cũng chỉ mới 25 tuổi.

Sau khi được phê duyệt, anh mới đưa Tô Miêu về thủ đô ra mắt người nhà.

Dù yêu thương đến đâu, người vợ tương lai này vẫn cần được gia đình nhìn mặt gật đầu.

Tất nhiên, với ánh mắt chọn người của Chu Diệp thì… không cần nói cũng biết kết quả thế nào rồi.

Tô Miêu học nhạc, dạy nhạc, tính cách dịu dàng, ngoại hình xinh đẹp, gia thế cũng tốt.

Khi còn ở cạnh Chu Diệp thì có hơi nũng nịu, nhưng ngay khi về gặp người lớn nhà trai, từ lễ nghi đến cách cư xử đều không chê được điểm nào.

Chỉ là, nhà họ Chu giàu có vượt xa suy nghĩ của cô.

Cô biết điều kiện nhà anh không tệ, nhưng không ngờ lại “giàu đến mức đó”.

Dù vậy, giàu hay nghèo cũng không quan trọng.

Cô thích con người của Chu Diệp, không phải vì xuất thân.

Với lại, nhà cô cũng chẳng kém.

Gia đình Chu Diệp rất ưng Tô Miêu, nên không lâu sau hai người đã kết hôn.

Ban đầu cả hai có ý định sống thế giới hai người vài năm rồi mới sinh con, đã bàn bạc rất rõ ràng.

Kết quả… ngoài ý muốn luôn đến nhanh hơn dự kiến.

Vì Chu Diệp quá sung sức, trong kỳ nghỉ trăng mật có một lần sơ suất… bao tránh thai bị rách, hàng nhập khẩu, không phải nội địa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-464-phien-ngoai-chu-diep-3.html.]

Dù dùng thích thật, nhưng không chống nổi độ mãnh liệt của anh.

Lúc ấy cả hai đang quá nhập tâm, không phát hiện ra.

Xong việc rồi mới phát hiện, nhưng lại chẳng ai để tâm, vì nghĩ:

“Một lần thôi mà, đâu có trúng dễ vậy?”

Ai ngờ, đúng là dễ vậy.

Tháng sau, kinh nguyệt của Tô Miêu lại không đến.

Lúc đầu cô không để ý, chỉ thấy dạo này ngủ miết không đủ, người lúc nào cũng buồn ngủ, mệt mỏi.

Đúng lúc ấy, mẹ Tô lại nấu đồ ngon mang sang thăm con gái…

Tuy đã dọn ra ngoài sống riêng với con rể, nhưng vì nhà cũng không xa, nên hễ có món ngon gì, mẹ Tô lại làm nhiều một chút rồi mang sang cho hai vợ chồng.

Hôm đó vừa bước vào, bà lại thấy con gái giữa ban ngày vẫn còn đang ngủ, không khỏi lo lắng hỏi:

“Con không khỏe chỗ nào à?”

Vì mấy lần gần đây đến thăm, lần nào bà cũng thấy Tô Miêu đang ngủ.

Tô Miêu đáp, “Không có gì đâu mẹ, chỉ là gần đây con hay buồn ngủ chút thôi.”

Mẹ Tô nhíu mày, thốt lên theo bản năng:

“Không phải là con có thai rồi chứ?”

Tô Miêu ngẩn ra, không suy nghĩ gì liền nói:

“Chắc không đâu mẹ, bọn con vẫn chưa định có, lúc nào cũng tránh mà.”

Mẹ Tô lại nói:

“Thế thì sao lại buồn ngủ kiểu đó? Trước đây con đâu có thế. Mẹ đến mấy lần, lần nào cũng thấy con ngủ, hay là đi khám thử xem? Bệnh viện ở đây cũng từng có mấy ca như vậy rồi, không tránh được tuyệt đối đâu.”

Tô Miêu nghe vậy lập tức nhớ đến hôm trăng mật, cái lần mà “anh sói nhà cô” làm hỏng luôn bao tránh thai. Nghĩ tới là thấy tim đập lộn xộn.

Không dám chần chừ thêm, cô liền theo mẹ đến bệnh viện khám một chuyến. Kết quả đúng như dự đoán, có rồi.

“Thấy chưa, mẹ đã nói rồi mà, con dạo này trông chẳng giống bình thường tí nào. Quả nhiên là có thai!” mẹ Tô vui mừng khôn xiết.

Tuy đây không phải lần đầu bà được làm bà ngoại, nhưng tâm trạng vẫn vui như lần đầu.

Còn Tô Miêu thì vẫn sững sờ, không dám tin:

“Sao lại có nhanh vậy được chứ… mới cưới thôi mà…”

Mẹ Tô cười tủm tỉm:

“Vợ chồng trẻ mà con, chuyện này là bình thường.”

Tô Miêu đỏ mặt.

“Giờ thì phải uống vitamin b9 đều đặn, rồi mấy cái bánh chẻo mẹ mang đến con nhớ ăn hết nhé. Mà hay là con dọn về nhà mẹ ở luôn đi? Dễ bề chăm sóc hơn.” mẹ Tô nói tiếp.

Các anh chị em khác trong nhà ai cũng bận rộn, chỉ có mỗi cô con gái út là còn ở gần.

Giờ bà cũng không vướng bận gì, tất nhiên là muốn dốc lòng chăm sóc con gái.

Tô Miêu suy nghĩ một chút rồi nói:

“Để anh Chu Diệp về rồi con bàn với anh ấy.”

Ba ngày sau, Chu Diệp trở về. Vừa biết vợ mang thai, anh sững người luôn:

“Là… cái lần mà anh làm rách bao hôm đó hả?”

Tô Miêu mặt đỏ bừng:

“Chắc là vậy rồi…”

Chu Diệp cười, cúi đầu hôn lên trán vợ một cái:

“Thế thì còn gì để nói, có thì sinh thôi!”

“Đương nhiên rồi!” Tô Miêu trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng trong mắt lại toàn là ý cười.

Thật ra hai người vốn không định có con sớm vậy. Muốn dành thêm một hai năm để sống thế giới hai người, dù gì lúc này Chu Diệp mới 25, Tô Miêu cũng chỉ mới 23 tuổi.

Không ngờ lại nhanh như thế.

Nhưng đã đến rồi thì không tránh được. Đó là con của hai người, sao lại không sinh chứ?

Còn chuyện chuyển về nhà mẹ đẻ ở, Chu Diệp hoàn toàn đồng ý. Dù gì anh cũng thường xuyên phải đi làm nhiệm vụ, để vợ mang thai ở nhà một mình thì làm sao yên tâm được?

Về nhà mẹ đẻ, có mẹ vợ chăm sóc là yên tâm nhất.

Loading...