Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 46.

Cập nhật lúc: 2025-05-20 16:10:01
Lượt xem: 171

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đúng vào những ngày đầu năm mới, Chu Dã liền mời bà đỡ Lý đến nhà.

Trên đường đi, bà đỡ Lý hỏi tình hình của Bạch Nguyệt Quý, trong bụng thầm đoán: Tết nhất mà còn phải mời mình đến tận nhà khám, chắc là có vấn đề gì rồi.

Chu Dã dĩ nhiên không dám giấu giếm gì, chính anh cũng từng được bà Lý đỡ sinh mà, liền thật thà kể rõ:

“Bụng to quá rồi bà ơi, chị dâu Lý và chị dâu Đại Sơn nói bụng vợ cháu to ngang bụng bầu bảy tháng, mà giờ mới có năm tháng.”

Bà đỡ Lý lại hỏi thêm một số dấu hiệu khác, Chu Dã đều khai báo hết. Là người từng trải, bà đỡ Lý đã đoán ra được đại khái. Đến khi tận mắt nhìn bụng của Bạch Nguyệt Quý, bà gần như có thể xác định rồi.

Bạch Nguyệt Quý nhìn vị bà lão hiền hậu, hỏi:

“Bà ơi, bụng cháu có phải to quá không ạ?”

“Không to đâu, đừng lo. Không có vấn đề gì lớn cả.”, bà đỡ Lý trấn an.

“Dù nên ăn ít lại một chút, nhưng cũng phải đảm bảo đủ chất cho em bé. Mỗi bữa ăn no khoảng bảy phần là được, nếu đói thêm thì ăn thêm chút gì đó lót dạ, ăn đến bốn năm phần là được, không cần phải để bụng đói cồn cào.”

“Nhưng cháu như này có khi là dư chất rồi ạ?”, Bạch Nguyệt Quý sốt ruột hỏi, “Chị Đại Sơn với chị Lý nói, lúc họ mang thai bảy tháng bụng cũng chỉ cỡ bụng cháu bây giờ.”

“Phải đấy bà ơi, bà xem giúp vợ cháu cẩn thận một chút. Bụng to thật đấy!”, Chu Dã cũng phụ họa theo. Mới tháng trước anh sờ còn chỉ là một cục nhỏ, giờ thì…

“To là phải rồi,”, bà Lý mỉm cười, “người ta mang một, vợ cậu mang hai. Không to mới lạ đấy!”

Lời này vừa dứt, cả hai vợ chồng đều hóa đá.

Bạch Nguyệt Quý phản ứng nhanh hơn, ngơ ngác sờ lên bụng mình: Hóa ra… là song thai à?

Còn Chu Dã thì đứng như trời trồng, cứ trố mắt nhìn bụng vợ, chưa tiêu hóa nổi tin sốc này.

“Được rồi, nếu không có gì nữa thì bà về đây nhé. Mấy đứa trẻ như các cháu chưa có kinh nghiệm cũng dễ hiểu thôi. Nhưng quả thật, đội Ngưu Mông nhà mình chưa ai sinh đôi cả, cháu đúng là có phúc đấy.”, bà Lý vừa nói, vừa quay sang Bạch Nguyệt Quý với ánh mắt đầy thiện cảm.

Cô gái này, nghe nói là trí thức trẻ chuyển đến, mà đúng thật, mặt mũi trắng trẻo xinh xắn, lại còn có phúc khí.

“Chu Dã, anh đưa bà về đi.”, Bạch Nguyệt Quý nhanh chóng nhắc.

Chu Dã lúc này mới sực tỉnh, vội vàng đi đưa bà Lý về. Trên đường còn tranh thủ hỏi han đủ thứ: cần chú ý gì, ăn bao nhiêu là đủ, phải chăm sóc thế nào…

Bà đỡ Lý rất kiên nhẫn, bởi vì đàn ông biết quan tâm đến vợ khi mang thai như thế không nhiều. Đa phần là thái độ như thể “vợ đẻ liên quan gì đến tôi?”

Bà không hề thấy phiền, ngược lại còn dặn kỹ một lượt nữa. Cuối cùng chốt một câu:

“Vợ cháu mang song thai, đến lúc sinh phải đưa vào bệnh viện trên thành phố cho chắc.”

“Bà ơi, đến lúc đó nhất định bà phải đi cùng tụi cháu nhé!”, Chu Dã vội vàng nói.

“Ừ, bà sẽ đi cùng.”, bà Lý gật đầu.

Chu Dã tiễn bà về đến nhà rồi mới quay về, còn chạy vội về nhà đến nỗi thở hồng hộc.

Vừa bước vào cửa, đã thấy Bạch Nguyệt Quý ngồi trên giường đất nhìn anh.

Cô lúc này cuối cùng cũng trút được tảng đá trong lòng. Bao lâu nay vẫn luôn cảm thấy bụng mình to bất thường, mà hôm nay lại bị chị dâu Lý và chị dâu Đại Sơn nhìn thấy, làm cô càng thêm lo lắng, hoang mang.

Không ngờ hóa ra mình đang mang song thai.

Thế là mọi chuyện đều có thể lý giải được.

Và cũng vì vậy mà cô nhẹ nhõm hoàn toàn.

“Vợ ơi.”, Chu Dã bước lại, vừa nhìn bụng vừa nhìn vợ, trên mặt là nụ cười rạng rỡ không giấu nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-46.html.]

Bạch Nguyệt Quý bật dậy, đưa tay nhéo tai anh:

“Anh bảo chỉ sinh một đứa, đây là một đứa sao?”

Chu Dã không nhịn được, cười tét cả miệng, để mặc vợ nhéo tai xả giận:

“Thì là anh tính vậy thôi mà, ai mà biết được vợ anh mát tay như thế, một phát được hai luôn!”

Bạch Nguyệt Quý buông tai anh ra, lườm cho một cái rồi nói chuyện nghiêm túc:

“Lúc sinh nhất định phải mời bà Lý cùng đi bệnh viện.”

Ngay từ đầu cô đã định vào thành phố sinh con rồi, giờ biết là song thai thì càng không thể mạo hiểm.

Chu Dã gật đầu ngay:

“Đương nhiên rồi. Bà cũng vừa bảo sẽ đi cùng mình. Yên tâm đi.”

Còn chuyện đưa đi viện?

Tất nhiên là dùng xe lừa của chú Đào rồi.

Vì giờ biết cô mang thai đôi, nên cái bụng to cũng không còn là chuyện đáng sợ nữa, đúng như bà Lý nói: mang song thai mà bụng không to mới là chuyện lạ.

Dù vậy, bà cụ vẫn dặn kỹ: vừa phải đảm bảo dinh dưỡng, vừa phải ăn có chừng mực, đừng ăn quá no.

Nói chung là cân bằng và vừa đủ.

Vì vậy, Bạch Nguyệt Quý cũng bắt đầu điều chỉnh chế độ ăn theo tình hình thực tế của mình, chỉ ăn đến bảy phần no, nếu đói thì ăn thêm một chút bánh đậu giá.

Loại bánh đậu giá này là do Chu Dã làm cho cô: giá được ủ từ đậu nành, sau đó hấp bánh lên rồi cuộn lớp giá giòn mát vào trong, hương vị vừa thanh vừa ngon, khiến người ta ăn mãi không chán.

Chớp mắt đã đến mùng năm Tết, Chu Dã cùng Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội sang nhà họ Cố chúc Tết.

Ban đầu, anh định dắt theo Bạch Nguyệt Quý về chúc Tết cậu mợ, nhưng bây giờ thì thôi, bụng cô đã quá to, trời lại băng tuyết trơn trượt, Tết nhất cũng không cần vội, sau này còn nhiều dịp.

Đến lúc này, Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội mới biết được chuyện Bạch Nguyệt Quý mang thai đôi.

“Bảo sao bụng Quý lại to thế, thì ra là mang thai đôi à! Đội Ngưu Mông mình chưa từng có ai sinh đôi nhỉ?”, Trương Xảo Muội cười.

“Ừ, đúng là chưa ai sinh đôi bao giờ.”, Chu Dã cười đáp.

Cố Quảng Thu thì khỏi phải nói, ánh mắt lấp lánh đầy ghen tị, còn liếc sang bụng Trương Xảo Muội, thầm hỏi: không biết cô ấy có thể sinh cho anh một đôi không nhỉ?

Trương Xảo Muội bắt gặp ánh mắt anh, đỏ bừng mặt. Cái anh đàn ông thô lỗ này đúng là chẳng biết xấu hổ! Nhưng thật lòng mà nói, khi nghe tin Bạch Nguyệt Quý mang thai đôi, cô cũng không khỏi ao ước, nếu sau này mình cũng có được một lần như vậy thì tốt biết bao?

Cậu mợ đều có mặt ở nhà, vì biết hôm nay Chu Dã và Cố Quảng Thu sẽ đưa vợ về chúc Tết.

Vừa gặp, hai ông bà đã thấy Cố Quảng Thu từ sau khi kết hôn càng thêm chững chạc, trầm ổn, sắc mặt cũng tốt hơn hẳn, rõ ràng cuộc sống bên nhà vợ khá ổn, trong lòng cũng yên tâm nhiều.

“Không phải nói dẫn vợ theo sao? Sao không thấy?”, bác trai hỏi.

Mợ liền trừng mắt liếc ông một cái:

“Vợ thằng nhỏ đang mang thai kìa! Đường xa lại băng giá, để sang năm về chúc Tết cũng chẳng muộn.”

Chu Dã cười:

“Thật ra ban đầu cũng định đưa vợ cháu theo, nhưng đêm 30 Tết có mời bà Lý bên thôn cháu đến khám, mới biết là vợ cháu mang thai đôi, nên đành để cô ấy ở nhà nghỉ ngơi.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Hai ông bà đều tỏ rõ vẻ bất ngờ lẫn vui mừng:

“Sinh đôi? Thật hả?”

“Dạ thật. Bụng cô ấy lớn hơn người khác cùng tháng, nên bọn cháu lo. May mà là vì song thai thôi.”, Chu Dã mỉm cười,

“Sang năm, cháu sẽ dẫn cả vợ và hai đứa nhỏ đến chúc Tết cậu mợ.”

“Được được! Để vợ cháu ở nhà nghỉ đi, đừng để ra ngoài, trời rét lắm!” Mợ dặn dò.

Chu Dã cười tươi, gật đầu liên tục.

Loading...