Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 457. Phiên Ngoại: Câu Chuyện Của Nam Nữ Chính Ban Đầu 12

Cập nhật lúc: 2025-07-03 09:04:22
Lượt xem: 106

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dương Nhược Tình đã ra nước ngoài.

Sau khi chia tài sản với Đặng Tường Kiệt xong, cô không chút do dự gọi điện cho người đàn ông ngoại quốc mà cô từng quen.

Làm xong các thủ tục cần thiết, cô liền quay lưng rời đi, không hề ngoảnh lại.

Đặng Tường Kiệt lúc đầu không hề hay biết chuyện này, mãi đến một lần tình cờ dự buổi họp lớp, nghe người khác nhắc tới, anh mới biết, người phụ nữ ấy, thật sự đã ra đi không quay đầu.

Mặc dù hai người đã ly hôn, nhưng thật ra anh cũng chỉ vì giận dỗi. Bởi vì cô lúc nào cũng thế, hở chút là lấy “ly hôn” ra dọa người.

Trước đây cũng vậy, lần này cũng thế. Anh không muốn nuông chiều cô thêm nữa, cũng muốn cô suy nghĩ lại.

Dù gì thì, ngoài anh ra, còn ai có thể mang lại hạnh phúc cho cô? Huống chi giờ đây, cô còn chẳng thể làm mẹ được nữa.

Nhưng cô lại không chịu mềm lòng.

Chẳng lẽ không thể xem con của A Bình như con ruột của mình sao? Dù sao thì nó cũng là con của anh cơ mà. Chẳng lẽ cô yêu anh, mà đến cả điều đó cũng không làm được?

Hay là… cô chưa từng yêu anh đến mức đó?

Thế nhưng… trong lòng anh, cô là không thể thay thế.

Cô là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng là người vợ đầu tiên. Dù giữa họ có nhiều hiểu lầm, nhưng suốt bao năm qua, cô luôn chiếm vị trí không ai có thể thay thế trong lòng anh.

Tối hôm đó, Đặng Tường Kiệt uống say mèm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh mình có một người phụ nữ đang ngủ. Nhìn những dấu vết trên người cùng ký ức vụn vặt đêm qua, anh chẳng cần hỏi cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Người phụ nữ đó là sinh viên đại học mà anh tuyển vào làm trong xưởng, dù chỉ tốt nghiệp đại học thường, nhưng cũng là một nhân tài có năng lực.

Lương cao, thưởng cuối năm hậu hĩnh.

Nhưng sau chuyện đó, cô ta trở thành người tình của anh.

Tuy nhiên, cô ta không cam lòng chỉ là người tình, liền tìm đến Dương Bình làm ầm lên. Nhưng Dương Bình thì vô cùng bình tĩnh.

Ngay cả Dương Nhược Tình chị ta còn ép đi được, loại như vậy thì là gì chứ?

Chuyện bên ngoài của Đặng Tường Kiệt, chị ta không quản.

Hiện giờ chị ta đã sinh cho anh một trai một gái, không ai có thể lay động được vị trí của chị ta.

Tất nhiên, giữa họ vẫn chưa phải là vợ chồng hợp pháp, dù đã sinh hai đứa con cho anh, nhưng chưa có đăng ký kết hôn.

Dương Bình cũng từng muốn có tờ giấy kết hôn ấy, nhưng rõ ràng Đặng Tường Kiệt không có ý muốn cưới. Chị ta cũng không dám tỏ rõ mong muốn, đành để chuyện đó treo lơ lửng.

Nhưng bất kể bên ngoài anh có bao nhiêu người phụ nữ, thì địa vị của chị trong gia đình… vẫn không bị lay chuyển.

Dù vậy, khi đêm về trằn trọc, Dương Bình vẫn thường không ngủ được.

Dương Bình từng nghĩ rằng chỉ cần ép được Dương Nhược Tình rời khỏi thì mọi thứ sẽ ổn. Vì thế dù có uất ức hay nhẫn nhịn đến mấy, cô cũng cắn răng chịu đựng. Cuối cùng Dương Nhược Tình cũng thật sự ra đi, nhưng… dường như Dương Nhược Tình cũng mang theo luôn trái tim của Đặng Tường Kiệt.

Khi Dương Nhược Tình còn ở đây, anh không như vậy. Nhưng từ lúc Dương Nhược Tình rời đi, chẳng còn ai có thể giữ được anh nữa.

Mới chưa tới hai năm, đã có không ít phụ nữ gọi điện đến, hoặc trực tiếp tới tận nhà tìm Dương Bình.

Tất cả đều muốn Dương Bình nhường lại vị trí.

Thậm chí còn dùng những lời cay độc châm chọc Dương Bình: “mụ đàn bà già nua”, “con heo mập”…

Dương Bình xuất thân tầng lớp thấp nhất, những điều chị ta đã trải qua để có được ngày hôm nay, người ngoài không thể hiểu nổi.

Cho nên những lời lẽ đó không hề khiến Dương Bình lung lay.

Dương Bình biết rõ mục tiêu của mình, chị ta nhất định phải bám lấy Đặng Tường Kiệt. Dương Bình đã quá đủ với những tháng ngày cơ cực trước kia, và chị ta đã nỗ lực từng bước để đạt được mục tiêu này.

Không ai có thể khiến chị ta lùi bước, Dương Nhược Tình không thể, đám phụ nữ ong bướm ngoài kia càng đừng mơ.

Thế nhưng… cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo trong tim vẫn luôn đeo bám lấy chị ta.

Tuy nhiên, bản lĩnh của chị ta không phải người thường có thể sánh kịp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-457-phien-ngoai-cau-chuyen-cua-nam-nu-chinh-ban-dau-12.html.]

Bởi vì dù có bao nhiêu phụ nữ gây sự, chị ta vẫn ung dung như không. Mỗi khi Đặng Tường Kiệt trở về, chị ta đều dặn người giúp việc chuẩn bị sẵn sàng cơm canh nóng hổi, chưa từng qua loa.

Anh không về? Chị ta cũng không hạch hỏi gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng nói một hai câu: “Anh nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Tuyệt đối không dài dòng.

Mãi đến mười năm sau, trong một dịp tình cờ, Đặng Tường Kiệt mới lại gặp lại Dương Nhược Tình.

Tại sân bay, Dương Nhược Tình dắt theo hai đứa trẻ bước ra, hai đứa trẻ trạc tuổi nhau, đặc biệt là cô bé, có đến bảy phần giống Dương Nhược Tình.

Chỉ cần nhìn thôi, ai cũng biết… đây là con của ai rồi.

Đặng Tường Kiệt đứng sững tại chỗ, không thể khống chế nổi đôi chân của mình, cứ thế bước thẳng tới trước mặt Dương Nhược Tình.

“Là em à, lâu rồi không gặp.” Dương Nhược Tình ngẩng đầu lên liền trông thấy anh, lập tức mỉm cười.

“Mẹ ơi, mẹ quen chú ấy à?” Hai đứa bé, một trai một gái, đồng thanh hỏi.

“Ừ, là một người bạn mẹ trước đây từng quen.” Dương Nhược Tình gật đầu. “Hai con qua kia ngồi đợi mẹ một chút nhé, mẹ tới liền.”

Hai đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu rồi đi tới ghế ngồi chờ.

Đặng Tường Kiệt nhìn bọn trẻ rồi lại nhìn cô, ánh mắt dừng lại rất lâu: “Đây là… con em?”

“Tất nhiên rồi, là một cặp song sinh.” Dương Nhược Tình mỉm cười nói.

Đặng Tường Kiệt mím môi: “Chẳng phải em từng nói, em bị tổn thương cơ thể sao? Em lừa anh à?”

Dương Nhược Tình liếc nhìn anh: “Công nghệ ở nước ngoài phát triển hơn. Hai đứa bé là con của tôi và chồng tôi, được thụ tinh nhân tạo. Tôi rất may mắn, cuối cùng cũng có thể làm mẹ, không cần phải nuôi con người khác.”

Đặng Tường Kiệt hít thở gấp gáp, đứng tại chỗ không nói gì.

Dương Nhược Tình nhìn anh: “Anh còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tôi đi trước.”

Thấy anh không trả lời, cô xoay người rời đi, nhưng lại bị anh nắm tay kéo lại. Cô liếc nhìn anh, hơi nhíu mày.

“Những năm qua… em sống thế nào?” Đặng Tường Kiệt buông tay cô ra, hỏi.

“Khá tốt.” Dương Nhược Tình đáp, “Chồng tôi rất yêu tôi. Một năm sau khi ra nước ngoài tôi đã kết hôn với anh ấy, hai năm sau thì sinh cặp song sinh này. Sau đó tôi vừa làm việc vừa chăm con, cuộc sống rất viên mãn.”

“Vừa làm việc… vừa nuôi con?” Đặng Tường Kiệt cau mày.

“Tất nhiên. Sao lại không tốt?” Dương Nhược Tình bật cười, “Tôi thấy như vậy rất hạnh phúc, vì tôi không dựa dẫm vào chồng. Tuy công ty anh ấy rất phát đạt, anh ấy cũng từng bảo tôi nghỉ ngơi, sống thoải mái thôi, nhưng tôi quen rồi, vẫn muốn tự mình cố gắng.”

Đặng Tường Kiệt nhìn cô, sau ngần ấy năm, cô dường như không thay đổi gì, vẫn xinh đẹp như xưa, vẫn rạng rỡ như thế.

Nhưng người phụ nữ ấy, giờ đã là vợ của người khác, là mẹ của con người khác.

Dương Nhược Tình nói: “Đến giờ rồi, tôi đi đây.”

Đặng Tường Kiệt sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô dắt hai đứa trẻ lên máy bay rời đi.

“Mẹ ơi, chú kia muốn làm bố của tụi con à?” Trên máy bay, hai đứa nhỏ đồng loạt hỏi.

Dương Nhược Tình xoa đầu bọn trẻ, dịu dàng đáp:

“Cũng có thể đấy.”

“Con thấy chú ấy cũng không tệ lắm, nhưng vẫn không bằng chú John nhà bên, chú ấy si mê mẹ lắm luôn.”

“Con lại thấy chú Kenny mới là tuyệt nhất. Chú ấy biết chơi bóng đá với con, lại còn lãng mạn nữa!”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Chú John tuyệt hơn!”

“Chú Kenny mới là số một!”

“…”

Dương Nhược Tình không nói gì, chỉ dựa vào lưng ghế, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô không ngờ lần trở về này, chỉ là để dự tang lễ của mẹ cô, lại bất ngờ gặp lại Đặng Tường Kiệt.

Nhưng… duyên phận giữa họ, đã dừng lại ở mười năm trước rồi.

 

Loading...