Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 456. Phiên Ngoại: Câu Chuyện Của Nam Nữ Chính Ban Đầu 11

Cập nhật lúc: 2025-07-03 08:05:09
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhà vẫn là ngôi nhà ấy, nhưng lại trở thành một nơi hoàn toàn xa lạ.

Dương Nhược Tình thật sự c.h.ế.t lặng. Lặng người đến mức không thể phản ứng nổi.

Ánh mắt cô bị hút chặt vào cái bụng không nhỏ của Dương quả phụ. Cô chưa từng mang thai, không biết rõ mấy tháng thì bụng to đến vậy, nhưng cô biết… chắc chắn là không ít tháng.

Dương quả phụ mang thai từ khi nào?

Cô rời khỏi nhà cũng chỉ mới bảy tám tháng mà thôi.

Thật ra cũng không phải rời khỏi hẳn, chỉ là dọn ra ký túc xá của xưởng sống. Vậy mà chưa đến tám tháng, bụng Dương quả phụ đã lớn thế kia.

“Nhược Tình, cô về rồi à? Mau ngồi, mau ngồi.” Dương quả phụ thấy cô còn tươi cười mời vào.

Dương Nhược Tình nhìn thẳng vào bụng chị ta, lạnh lùng hỏi: “Cô mang thai từ bao giờ?”

Dương quả phụ ngượng ngùng cười: “Giờ đã hơn năm tháng rồi, chỉ là bụng tôi to sớm, nên nhìn mới lớn như vậy.”

Ngay sau khi Dương Nhược Tình dọn đi, vì cuộc sống trở nên vô cùng thoải mái, cộng thêm Đặng Tường Kiệt cũng muốn có thêm con, chị ta tất nhiên không có gì do dự, mỗi ngày đều bồi bổ bằng sơn hào hải vị, canh tẩm bổ các loại.

Sau đó, một kỳ kinh nguyệt không đến, chị ta ghi nhớ trong lòng, rồi tự đi kiểm tra, quả nhiên đã mang thai.

Chị ta đem tin vui về báo cho Đặng Tường Kiệt, Đặng Tường Kiệt cũng mừng rỡ khôn cùng.

Từ đó không cho chị ta làm việc nhà nữa, còn thuê hẳn hai người giúp việc chăm sóc chị ta, để chị ta bắt đầu những tháng ngày an thai sung sướng.

Vì thể trạng dễ “lộ bụng”, nên bây giờ trông đã rất lớn.

Dương Nhược Tình hít sâu một hơi, không hề do dự, bước thẳng vào chất vấn Đặng Tường Kiệt, anh xem cô là gì?

Vợ chính thức còn chưa chết, vậy mà lại để tình nhân ngang nhiên ngồi vào vị trí nữ chủ nhân?

Nhưng một câu của Đặng Tường Kiệt khiến cô cứng họng:

“Em sinh được không? Nếu em có thể sinh, anh còn phải để A Bình sinh sao? Chính em không thể sinh, lại còn trách A Bình sinh cho anh một đứa, như vậy có hợp lý không?”

Dương Nhược Tình không thể đáp nổi.

“Vậy bây giờ rốt cuộc là gì?” Cô nhìn anh, giọng chua xót.

Cô là gì trong mắt anh? Là vợ? Là người tình?

Còn Dương Bình là gì? Là người giúp việc? Hay là nữ chủ nhân của căn nhà này?

Đặng Tường Kiệt thở dài, muốn nắm tay cô, nhưng bị cô hất ra. Anh cũng nổi nóng:

“Em nhất định phải làm lớn chuyện sao? Để cô ấy sinh con cho chúng ta thì có gì không tốt? Hồng Nhi lớn rồi, không thân với em, nhưng đứa nhỏ này, nếu em dạy dỗ tử tế thì sau này cũng chẳng khác gì con ruột em cả!”

Dương Nhược Tình lặng lẽ nhìn anh, chuyện như thế mà anh ta có thể nói ra một cách thản nhiên như vậy.

Bảo cô xem con người khác như con ruột mình? Điều đó có thể sao? Không thể.

Không phải mình sinh ra, không có liên kết m.á.u mủ, sẽ chẳng bao giờ có được cảm giác gắn bó đó.

Cho dù cô có tốt với đứa trẻ ra sao, cuối cùng nó vẫn sẽ quay về với người sinh ra nó. Cô chẳng qua cũng chỉ là người “làm ấm chỗ” thay người khác mà thôi.

Huống hồ đứa bé ấy… là con của Dương quả phụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-456-phien-ngoai-cau-chuyen-cua-nam-nu-chinh-ban-dau-11.html.]

Người phụ nữ mà cô căm hận nhất trên đời.

Nếu phải nói ai là người cô ghét nhất, thì cả Mã Quyên cũng phải xếp sau Dương Bình.

Hạt Dẻ Rang Đường

Dù gì thì Mã Quyên cũng từng bị cô trả thù thỏa đáng, còn Dương Bình… cô không có cách nào để trả thù.

Chị ta lúc nào cũng ra vẻ đáng thương, hễ cô nổi giận thì lại nước mắt lưng tròng, dáng vẻ như người có lỗi đang chờ bị mắng, bị đánh.

Dù có Đặng Tường Kiệt ở đó hay không, chị ta đều diễn đúng kiểu “mềm yếu như bông” khiến người ta đánh không được, mắng cũng chẳng xong.

Nhưng cô biết rõ, tất cả đều là giả tạo. Cô chưa từng biết Dương Bình lại giỏi đóng kịch đến vậy.

Thật sự quá giỏi, nhìn xem, chỉ trong chớp mắt, Đặng Tường Kiệt đã quên mất Dương Bình từng là ai, quên cả Dương Bình từng là kiểu phụ nữ gì, lại còn chung sống với Dương Bình như một gia đình đúng nghĩa.

“Anh quên rồi sao?” Dương Nhược Tình chua chát mỉa mai, “Lúc còn ở quê, Dương Bình là loại phụ nữ gì ai mà không biết? Chỉ cần có tiền, loại như Vương Nhị Anh hay mấy lão già cô đơn đều có thể lên giường với cô ta. Chỉ cần muốn, trả chút tiền là được. Vậy mà bây giờ anh lại sống cùng một người như thế à?”

Đặng Tường Kiệt nhíu mày, nhìn cô, trầm giọng nói:

“Khi còn ở làng, cô ấy có lựa chọn gì? Một người phụ nữ thì phải làm sao để nuôi sống bản thân? Đúng, cô ấy từng làm những chuyện đó, nhưng cô ấy chưa bao giờ chối bỏ. Còn em thì sao? Em không như cô ấy, nhưng em có tốt hơn là bao? Bao năm qua, em có bao nhiêu bạn trai? Có ai mà em không từng ngủ cùng? Em chỉ khác ở chỗ… miễn phí thôi! Em tự nguyện, không lấy tiền. Em có gì hơn A Bình? Cô ấy làm vậy vì bị ép buộc, còn em là chủ động không cần trả công!”

Lời đó như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim Dương Nhược Tình, khiến cô như không thể thở nổi.

Giây phút ấy, cô có cảm giác như mình… lần đầu tiên nhìn thấy con người thật của Đặng Tường Kiệt.

Cô không biết từ khi nào, trong lòng anh, hình ảnh của cô lại trở thành như vậy, trong mắt anh, cô thậm chí còn không bằng một người như Dương quả phụ?

Đúng rồi, vì cô không thể sinh con, nên từ đầu đến cuối anh đều nghi ngờ,nghi ngờ cô không phải do lần sảy thai trước đó mà để lại di chứng, mà là vì… quan hệ nam nữ quá phức tạp nên mới không thể mang thai.

Miệng thì nói tin tưởng, nhưng trong lòng, anh luôn để bụng, thậm chí là chán ghét.

Dương Nhược Tình bật cười, nhìn Đặng Tường Kiệt nói:

“Ly hôn đi!”

“Em lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng chỉ biết lấy ly hôn ra dọa người khác!” Anh giận dữ.

Dương Nhược Tình nhìn anh điềm tĩnh:

“Không cần nói nhiều, cứ ly hôn đi. Sau này anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, không liên quan gì nhau nữa.”

Đặng Tường Kiệt cũng giận thật rồi, chẳng lẽ anh không thể sống thiếu cô sao?

Hai người lập tức cùng nhau đến làm thủ tục ly hôn.

Khi cầm trên tay tờ giấy chứng nhận ly hôn, Dương Nhược Tình chỉ cảm thấy như chiếc xiềng xích đè nặng bao lâu nay cuối cùng cũng được tháo bỏ, nhẹ nhõm, giải thoát.

“Đặng Tường Kiệt, anh có biết không, điều khiến tôi hối hận nhất trong đời này… chính là năm đó xuống nông thôn lại gặp được anh.”

Dương Nhược Tình nhìn anh, ánh mắt lạnh như băng:

“Nếu không vì anh, tôi sẽ không đến mức cãi nhau với gia đình, nếu không vì anh, tôi cũng chẳng đến mức không thể làm mẹ, nếu không vì anh, tôi đã không rơi vào tình cảnh thê thảm như ngày hôm nay. Tôi rất hối hận, vô cùng hối hận. Nếu được làm lại một lần nữa, tôi nhất định sẽ tránh xa anh thật xa. Một người đàn ông như anh, bất kỳ người phụ nữ nào gặp phải đều là bất hạnh!”

Đặng Tường Kiệt nhìn cô bình thản đáp:

“Đừng tự tô vẽ bản thân quá cao thượng. Những gì cô làm, tất cả đều là lựa chọn của chính cô. Tôi chưa từng bắt ép cô phải lựa chọn gì cả. Cô chọn vì bản thân, chứ không phải vì tôi.”

“Còn vì sao chúng ta đi đến bước đường hôm nay? Nói cho cùng vẫn là vì sau khi lên đại học, cô không muốn công khai chuyện chúng ta là vợ chồng. Cô rất say mê ánh mắt của những nam sinh ngưỡng mộ mình, say mê những bức thư tình, những lời đường mật. Cô chìm đắm trong đó, vậy tại sao lại cố tỏ ra bản thân vô tội và vĩ đại? Nếu gặp tôi là bất hạnh của cô, vậy thì gặp cô… cũng là nỗi bất hạnh lớn nhất đời tôi!”

Hai người không nói gì thêm nữa, mỗi người quay đi một hướng, dứt khoát và im lặng.

Loading...