Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 454. Phiên Ngoại: Câu Chuyện Của Nam Nữ Chính Ban Đầu 9
Cập nhật lúc: 2025-07-03 04:07:58
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tôi đúng là đã xem thường cô rồi đấy!” Dương Nhược Tình lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bộ dạng của Dương quả phụ mà nói.
Thật sự đã đánh giá thấp con đàn bà không biết xấu hổ này. Trước đây cô vẫn nghĩ loại người như vậy thì có gì đáng để lo? Nhưng bây giờ xem ra, quả nhiên cũng có chút bản lĩnh!
“Nhược Tình, cô đừng nói vậy, tôi thật sự chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương cô.” Mắt Dương quả phụ đỏ hoe, nghẹn ngào nói, “Nếu cô muốn tôi đi, vậy tôi đi ngay. Chỉ cần cô đồng ý để con tôi ở lại, tôi sẽ không quấy rầy cô và A Kiệt.”
Dương Nhược Tình cười nhạt: “Cô đi rồi thì sao? Cho dù A Kiệt đồng ý, con trai cô có đồng ý không?”
Cô biết rõ Đặng Tường Kiệt khao khát có một đứa con như thế nào. Đứa bé mà Dương quả phụ mang đến đúng là một món quà bất ngờ. Lần trước cô bỏ đi, anh ta cũng chẳng thèm đuổi theo, điều đó nói lên tất cả.
Hơn nữa, đứa bé đã lớn như vậy rồi, làm sao có thể nuôi dưỡng thành con của mình được? Cô cũng chẳng còn hy vọng gì ở điểm đó.
Muốn đuổi Dương quả phụ đi? Điều đó không thực tế chút nào. Chị ta đã mang con đến thì nhất định sẽ không dễ gì rời đi. Nếu có đi, cũng là kiểu “muốn đi mà không đi”, chiêu trò này chẳng lẽ cô còn chưa hiểu sao?
Nhưng nếu chị ta nghĩ có thể “mẹ quý nhờ con”, muốn đổi đời nhờ đứa trẻ đó, thì cô sẽ không bao giờ để yên!
“Tôi hỏi cô, bây giờ cô đang sống trong nhà tôi với thân phận gì?” Dương Nhược Tình lạnh lùng nhìn chằm chằm chị ta hỏi.
“Tôi là người giúp việc sống trong nhà, giống như Lý Đại Ni đến nhà họ Chu làm vậy.” Dương quả phụ vội vã đáp.
Dương Nhược Tình cười khẩy: “Đã nói như vậy rồi thì nhớ kỹ lấy, nếu để tôi phát hiện cô dám dụ dỗ đàn ông trong nhà này, xem tôi xử lý cô thế nào!”
Dương quả phụ liên tục cam đoan sẽ không bao giờ làm như vậy, rồi vùi đầu vào làm việc nhà.
Nhưng cục tức trong lòng Dương Nhược Tình vẫn chưa nuốt trôi, cô lập tức đến xưởng tìm Đặng Tường Kiệt.
Lúc cô đến, Đặng Tường Kiệt đang xử lý đơn hàng trong văn phòng. Xong việc, anh mời cô ngồi xuống nói chuyện.
Thái độ của anh khiến Dương Nhược Tình cảm thấy bị tổn thương sâu sắc. Thậm chí, không cần hỏi cô cũng biết rõ anh nghĩ gì rồi!
“Anh hay lắm, giờ thì sống luôn kiểu một chồng hai vợ rồi hả?” Cô cười nhạt mỉa mai.
Hạt Dẻ Rang Đường
Đặng Tường Kiệt thở dài: “Anh biết em chưa thể chấp nhận chuyện này ngay được. Anh cũng bất ngờ lắm, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, em còn muốn anh làm sao nữa? Đuổi cả hai mẹ con họ đi sao? Em cũng biết tháng sau mẹ anh sẽ đến mà?”
Sắc mặt Dương Nhược Tình tái nhợt.
Cô biết, mẹ chồng cô sắp đến. Bà ta không ưa gì cô, nhưng thân làm con dâu thì làm sao dám chống lại mẹ chồng?
Hơn nữa, cô cũng có lỗi, bởi vì cô không thể sinh con, không thể sinh cho nhà họ Đặng một đứa cháu nối dõi.
Chỉ riêng điều này thôi đã đủ để cô không thể qua được cửa ải mẹ chồng rồi.
“Đến lúc mẹ anh đến, cứ nói Hồng Nhi là con do em sinh ra, chỉ là bao năm qua giấu không nói thôi. Còn A Bình, thì cứ coi như là người giúp việc trong nhà là được rồi.”
A Bình chính là tên của Dương quả phụ, Dương quả phụ tên là Dương Bình.
“A Bình? Gọi thân thiết quá nhỉ?” Dương Nhược Tình châm chọc, rồi nhìn thẳng anh, “Anh thích Dương quả phụ đúng không?”
“Sao có thể chứ?” Đặng Tường Kiệt nói, “Chỉ là hiện tại em không có con, cô ấy thì có. Em có thể tiếp nhận và dạy dỗ đứa trẻ, rồi nó cũng sẽ thân thiết với em.”
Dương Nhược Tình chỉ cảm thấy anh đang xem cô là kẻ ngốc.
Một đứa bé lớn như vậy, ngoài mẹ ruột ra, thì có thể thân thiết với một người không m.á.u mủ ruột rà như cô sao?
“Tôi không đuổi cô ta đi, nhưng anh tốt nhất phải nhớ rõ, cô ta chỉ là người giúp việc trong nhà! Anh không được dính dáng gì đến cô ta hết!” Dương Nhược Tình nghiêm nghị nói.
Cô chấp nhận để đứa bé ở lại, nhưng trong lòng vẫn rất muốn đuổi Dương quả phụ đi. Chỉ là biết rõ không thể làm được.
Đuổi chị ta đi, đứa trẻ sẽ không đồng ý, thậm chí sẽ căm ghét cô.
Hơn nữa, cô cũng chẳng thể cản nổi Đặng Tường Kiệt đến tìm chị ta. Thay vì như thế, giữ chị ta lại trong nhà để còn dễ giám sát hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-454-phien-ngoai-cau-chuyen-cua-nam-nu-chinh-ban-dau-9.html.]
Dù sao thì trước mắt vẫn phải nghĩ cách đối phó cho qua được ải của mẹ chồng đã.
“Không nói chuyện đó nữa. Bên xưởng vừa nhận được đơn hàng lớn, lo chuyện làm ăn trước đã.” Đặng Tường Kiệt đổi chủ đề.
Lúc này Dương Nhược Tình mới miễn cưỡng dẹp chuyện gia đình sang một bên.
Chỉ là những việc xảy ra sau đó cũng khiến cô tạm thời cảm thấy dễ chịu hơn, vì Dương quả phụ đúng là chỉ làm người giúp việc!
Giặt đồ, nấu cơm, quét dọn… quanh quẩn cũng chỉ là mấy việc như vậy. Dương quả phụ vốn dĩ chỉ xứng làm mấy việc đó, ngoài ra thì còn biết làm gì nữa?
So với cô, làm sao có thể so bì?
Về công việc, chỉ có cô mới là người phù hợp nhất với Đặng Tường Kiệt, là người ăn ý nhất, cũng là người hiểu rõ công việc và cùng chí hướng với anh nhất.
Nhưng điều thứ hai khiến Dương Nhược Tình cảm thấy hài lòng, chính là đứa bé kia.
Khi tháng sau mẹ chồng cô đến, đứa trẻ đó biểu hiện rất tốt, rất biết cách làm bà vui, khiến thái độ của bà với cô cũng dễ chịu hơn không ít.
Chỉ là bà vẫn không quên trách móc: “Đứa bé lớn như vậy rồi, mà các con lại chưa từng nói với mẹ một tiếng, là không xem mẹ là bà nội đúng không?”
Dương Nhược Tình chỉ có thể cười gượng, giải thích rằng khi còn nhỏ đứa bé có vấn đề về sức khỏe nên họ nuôi rất cẩn thận, không dám nói ra.
Mẹ chồng cô không quen sống ở thành phố, ở lại tầm bảy tám ngày rồi cũng về quê.
Trong khoảng thời gian đó, mọi thứ đều êm đềm. Dương quả phụ cũng rất biết giữ bổn phận, một câu không nên nói cũng không mở miệng, hoàn toàn làm đúng phận sự của một người giúp việc sống trong nhà.
Nhưng trong mắt Dương Nhược Tình, Dương quả phụ càng như vậy lại càng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Chính là vì đứa trẻ ấy mà cô không khỏi ngẫm lại.
Nếu năm đó cô không nghe lời con tiện nhân Mã Quyên mà bỏ đi đứa bé kia, thì bây giờ con cô cũng đã lớn hơn cả thằng bé này rồi.
Liệu cô còn rơi vào cảnh bế tắc như bây giờ?
Muốn đuổi người ta đi, nhưng lại chẳng có lý do chính đáng, mà nói cho cùng thì tất cả cũng vì cô không có con.
Nhưng tưởng vậy là xong rồi sao? Không, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
Một đêm nọ, cô đi ngủ sớm, còn Đặng Tường Kiệt thì bảo ở lại phòng làm việc để xử lý giấy tờ.
Thế nhưng, đến nửa đêm cô tỉnh dậy đi vệ sinh thì phát hiện phòng làm việc không có ai.
Trong lòng liền thấy bất an, cô lặng lẽ đi tới trước cửa phòng của Dương quả phụ, quả nhiên, cô nghe thấy những âm thanh rên rỉ bị kìm nén truyền ra từ bên trong.
Trái tim cô như bị một thùng nước đá dội xuống, lạnh buốt và đau đớn tột độ.
Cô chợt nghĩ đến những lần Đặng Tường Kiệt bảo phải tăng ca, cô đều ngủ trước, hoàn toàn không hay biết…
Thì ra những lần “tăng ca” đó, chính là như thế này sao?
Cô không nói một lời nào, lặng lẽ quay về phòng, nhưng làm sao ngủ nổi?
Cô cứ nằm đợi, mãi đến gần sáng, Đặng Tường Kiệt mới quay về phòng, giả vờ như đêm qua ngủ ở đây từ đầu.
Nhưng thực chất, anh ta đã ở bên Dương quả phụ suốt đêm.
Sáng hôm sau, Dương quả phụ dậy rất sớm làm bữa sáng như thường lệ.
Đặng Tường Kiệt cũng dậy ăn sáng sớm để đưa con đến lớp học thêm. Còn Dương Nhược Tình thì mãi đến khi hai bố con ra khỏi nhà mới rời giường.
Lúc đó, thấy Dương quả phụ vẫn định đến gần hầu hạ, Dương Nhược Tình không nhịn được nữa, cầm bát cháo hắt thẳng vào mặt chị ta!
“Đồ đàn bà đê tiện không biết xấu hổ! Cô làm bảo mẫu đến cả giường ngủ cũng phải hầu hạ sao?!”
Gương mặt Dương quả phụ lộ vẻ hoảng hốt, mắt đỏ lên, cố gắng giải thích: “Nhược Tình… là A Kiệt tự đến. Tôi không hề gọi anh ấy. Tối qua khi anh ấy đến, tôi cũng rất hoảng. Tôi có khuyên anh ấy về rồi mà, nhưng A Kiệt…”