Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 445. Phiên Ngoại Ngô Nhị Gia 2
Cập nhật lúc: 2025-06-29 08:46:40
Lượt xem: 139
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Làm nghề như họ, không chỉ cần học đủ loại kỹ nghệ, mà còn phải có thể lực phi thường vượt trội.
Thế nên từ năm mười tuổi, Ngô Nhị gia đã cho người bắt đầu huấn luyện con nuôi về võ thuật quyền cước.
Mà đứa nhỏ này lại có thiên phú rất cao, học cái gì cũng thông suốt ngay.
Sau hai năm học tập, từ mười hai tuổi, cậu đã bị đưa vào núi sâu rừng rậm để rèn luyện sinh tồn độc lập, phải trải qua thực chiến sinh tử.
Ngày trước Ngô Nhị gia cũng từng trải qua kiểu rèn luyện này.
Cho dù là con ruột thì cũng phải vượt qua những thử thách như thế, không có ngoại lệ.
Mỗi năm ba tháng sống nơi hoang dã, duy trì liên tục trong ba năm, mãi đến khi cậu mười lăm tuổi mới dừng lại.
Lúc ấy cậu thiếu niên mười lăm tuổi đã cao lớn tuấn tú, cao đến tận một mét tám, y hệt hai người anh trai của mình.
Trong ba năm ấy, sân nhà họ Ngô cũng đầy ắp các loại cây cỏ quý hiếm, toàn là những loại cực kỳ khó tìm thấy bên ngoài.
Chưa kể, trong một lần đi sâu vào nơi hoang vắng, cậu còn phát hiện ra một mỏ đá quý.
Một mỏ đá quý thực sự, hoàn toàn không phải chuyện bịa.
Nếu khai thác ra, thì tài sản cỡ trăm tỷ cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Thế nhưng, người con nuôi mang vận khí nghịch thiên như thế lại chẳng hề hứng thú với tài sản nhà họ Ngô.
Ngay cả mỏ đá quý ấy, cậu cũng giao thẳng cho người của Ngô Nhị gia khai thác, vì lúc ấy cậu đang bận học để lấy thêm bằng cấp.
Cậu nói không thể để bản thân tụt hậu về trình độ học vấn so với những người trong nhà.
Ngô Nhị gia thật sự cạn lời.
Sở hữu cả núi của cải, thế mà cả năm cậu chỉ xoay quanh hai ba bộ quần áo, thay đi thay lại.
Ra ngoài tiêu xài cũng rất tiết kiệm.
Không hề có hứng thú với những món đồ xa xỉ mà giới trẻ đua nhau theo đuổi.
Thứ duy nhất khiến cậu đam mê, chính là những tài liệu cổ xưa, sách cổ, hoặc nghệ thuật thẩm định đồ cổ.
Với một người con nuôi như thế, thử hỏi ai mà không yêu quý?
Năm đó, trong bữa cơm giao thừa cùng nhà họ Chu, bốn anh em đều đã lớn, ai nấy cũng cao ráo, khôi ngô, trẻ trung và đầy triển vọng.
Ngô Nhị gia vừa nhìn đã thấy ganh tị vô cùng.
Nếu đây là con ruột của mình thì tốt biết bao! Nhưng mà… chỉ có thể ngưỡng mộ mà thôi.
Tuy nhiên, chuyện khiến ông bắt đầu lo lắng thật sự cũng đến rất nhanh.
Thằng ba ấy có một sở thích mà không ai biết, cậu rất thích lang thang vào những vùng cấm địa mà ngay cả Ngô Nhị gia cũng cảm thấy kiêng dè.
Lúc đầu ông không hề hay biết.
Cho đến khi một lần, cậu trở về trong tình trạng đầy thương tích, những vết thương nghiêm trọng đến mức khiến ông nổi trận lôi đình.
Cũng từ lúc ấy, Ngô Nhị gia mới phát hiện ra sự thật, vừa tức vừa sợ.
Sợ nhất là: thằng nhỏ thương tích lành rồi, lại vẫn muốn tiếp tục đi.
Nó nói, nó muốn đi con đường riêng của mình.
Ngô Nhị gia thật sự muốn phát điên.
Không thể cứ ngoan ngoãn ở nhà thừa kế gia nghiệp được à?
Hạt Dẻ Rang Đường
Nhà họ Ngô thiếu gì của cải? Không nói đến hàng chục ngàn tỷ, chỉ nói vài ngàn tỷ thôi cũng đã đủ sống mấy đời.
Cái nơi mà nó cứ thích lui tới, toàn là sào huyệt của những kẻ tội phạm truy nã quốc tế, sống c.h.ế.t chỉ cách nhau một lằn ranh mong manh.
Tụi đó đều là hạng có tuyệt kỹ, đụng vào là mất mạng như chơi!
Mà đó lại còn là địa bàn nước ngoài, có chuyện gì thì không ai cứu kịp.
Nhưng nói bao nhiêu cũng vô ích.
Lão Tam không thèm để ý, nói gì cũng không nghe.
Lớn rồi, ý chí sắt đá, không ai làm chủ được nó.
Chỉ có mẹ nó mở lời thì mới nghe, đúng là “con trai bám mẹ” chính hiệu.
Còn lại, chẳng ai có tiếng nói, kể cả Ngô Nhị gia.
Thế nên ông cũng không dám hé nửa lời với nhà họ Chu.
Cứ thế vài năm trôi qua, mỗi lần trở về là người đầy thương tích.
Tóc bạc trên đầu Ngô Nhị gia cũng nhiều hẳn lên, uống gì bồi bổ cũng chẳng thấm tháp gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-445-phien-ngoai-ngo-nhi-gia-2.html.]
Đến mức Chu Dã còn trêu ông: “Không lẽ còn định ‘sinh thêm con’?”
Sinh cái đầu cậu á!
Bố ruột không lo, để tôi làm bố nuôi lo gần chết!
Đúng là lần đầu tiên trong đời ông cảm nhận rõ ràng cảm giác làm bố là như thế nào.
Thật sự muốn bắt thằng con bướng bỉnh này trói lại đánh cho một trận!
Rồi một năm sau, khi thấy nó hình như đã ổn định ở bên đó, không còn mang vết thương nghiêm trọng về nữa, Ngô Nhị gia mới dần an lòng.
Cho đến một ngày, trong căn biệt thự trên đỉnh núi, ông đột nhiên phát bệnh nặng…
Lần ấy, ông thật sự nghĩ mình không qua khỏi.
Ông không chút do dự, lập tức chống người dậy viết di chúc, đem toàn bộ gia sản to lớn của nhà họ Ngô giao phó hết cho cậu con nuôi.
Nhưng rồi… ông lại được cứu sống.
Chỉ một cú điện thoại của lão Tam, vị “quỷ y” từ Vùng Cấm lập tức được điều đến với tốc độ nhanh nhất, sau đó còn được chuyên cơ riêng đón tới.
Sau một đêm cấp cứu, ông đã thoát khỏi cơn nguy kịch.
Sau này Ngô Nhị gia hỏi mới biết, người cứu ông chính là một “quỷ y” đến từ Vùng Cấm, một nhân vật đáng sợ đến mức danh tiếng vang xa.
Ông còn không ngờ rằng, con nuôi của mình lại có thể mời được cả người như vậy.
Ông hỏi con nuôi đã phải trả cái giá gì?
Kết quả lão Tam thản nhiên nói:
“Bảo người ta giúp một chút, cần gì trả giá?”
Sau này, Ngô Nhị gia mới biết được, không biết từ lúc nào, đứa bé nhỏ bé năm nào của ông, nay đã trở thành một thế lực khủng khiếp trong Vùng Cấm.
Chỉ là bất kể là nhà họ Chu hay ông, tất cả đều bị giấu kín.
Nếu không phải vì tình huống khẩn cấp lần này, e là ông còn chẳng bao giờ biết đến sự thật đó.
Ngô Nhị gia tuy cảm thấy tự hào đến mức sắp nổ tung, nhưng lại cũng nghẹn ngào đến chết, vì không có ai để chia sẻ.
Ngay cả với Chu Dã ông cũng không dám nói, bởi lão Tam không cho phép.
Vậy nên, ông chỉ có thể âm thầm giữ trong lòng.
Nhưng nghĩ đến lại cũng buồn: Lão Tam như vậy thì hoàn toàn không còn rảnh rỗi để về thừa kế nhà họ Ngô nữa rồi.
Cậu đã rẽ sang con đường hoàn toàn khác. Giờ thì biết làm sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, ông quyết định: Thúc cưới!
Con nuôi không thừa kế cũng được, thì để cháu đích tôn thừa kế! Sinh nhiều cháu trai vào, chắc chắn sẽ có một đứa tiếp quản được sản nghiệp nhà họ Ngô!
Về chuyện này thì lão Tam rất thoáng, lập tức đồng ý với bố nuôi.
Sau đó, anh kết hôn với một người phụ nữ quen biết bên ngoài.
Lần đầu sinh đã là ba đứa và cả ba đều là con trai.
Vậy là, một trong ba cậu nhóc được nhập hộ khẩu họ Ngô, trở thành cháu đích tôn của nhà họ Ngô.
Ngô Nhị gia mừng tới mức như trẻ lại cả chục tuổi, từ đó cũng chẳng quản con nuôi nữa, vì quản không nổi, cánh đã cứng rồi, không ai giữ được!
Ông bắt đầu toàn tâm toàn ý dồn sức dạy dỗ cháu trai kế nghiệp.
Cậu bé này rất thông minh, khiến ông cực kỳ hài lòng.
Sợ cháu đi lạc vào con đường như bố nó, ông ra sức dạy dỗ đạo lý, điều hay lẽ phải, từ nhỏ đã dẫn cháu đi làm từ thiện, giáo dục bằng cả trái tim.
Cuối cùng cậu bé lớn lên thành người rất tốt: nhã nhặn, có tài nhưng vẫn giữ được lòng nhân hậu.
Mọi thứ của nhà họ Ngô đều được giao cho cậu tiếp quản.
Đến khi qua đời, Ngô Nhị gia cũng mỉm cười ra đi.
Trước lúc nhắm mắt, ông còn đùa với Chu Dã:
“Tôi đi trước đây. Nhưng này… nếu kiếp sau tôi gặp vợ cậu trước, thì đừng trách tôi không khách sáo đấy nhé.”
Chu Dã tức đến phồng mũi trợn mắt, hét to:
“Anh đừng hòng! Vợ tôi chỉ có thể là của tôi thôi!”
Ngô Nhị gia cười sảng khoái, rồi mới khép mắt, trút hơi thở cuối cùng.
Trên khuôn mặt ông, vẫn còn nguyên vẻ mãn nguyện và thanh thản.
Nhà họ Ngô vốn làm nghề trái với thiên đạo, tổ tiên qua các đời thường không có kết cục tốt đẹp.
Nhưng chỉ riêng Ngô Nhị gia, là người đầu tiên có thể sống thọ và ra đi một cách bình an.