Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 443.Phiên Ngoại Mợ Và Cậu Cố 2

Cập nhật lúc: 2025-06-29 08:04:03
Lượt xem: 77

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ là người có bản lĩnh thì làm việc gì cũng có bản lĩnh.

Ví dụ như chuyện cưới vợ, cháu trai từng nói không cần vội, trong lòng nó đã có tính toán.

Kết quả là nó cưới một cô thanh niên trí thức.

Thật ra lúc đầu cả Cố Thanh lẫn mợ đều hơi lo, vì nghe nói cô thanh niên trí thức đó vốn có người mình thích, vì giận dỗi nên mới lấy cháu trai.

Hôm cưới, vì tuổi không hợp nên mợ không sang dự, chỉ có Cố Thanh sang đó, mà cũng không gặp được Bạch Nguyệt Quý, vì cô ấy ở trong phòng không ra, mọi việc bên ngoài đều do Chu Dã tiếp đãi.

Về sau vì đúng mùa thu hoạch, bận tối mắt, nên cũng không qua thăm được.

Đến khi xong việc, tính đi xem thử thì cháu trai đã chạy sang báo tin vui trước: vợ nó có thai rồi.

Sau đó, mợ mới sang chăm sóc cho vợ cháu trai, cũng là lúc lần đầu tiếp xúc thực sự.

Mà một khi tiếp xúc rồi thì đúng là yêu quý không để đâu cho hết.

Thật sự là một cô gái thông minh, sáng sủa, không chỉ xinh đẹp mà còn hiểu chuyện, lễ độ. So với những bà chủ địa chủ năm xưa mà mợ từng hầu hạ, thì phong thái của cô cháu dâu này còn hơn hẳn, mấy bà kia chỉ xứng làm nha hoàn thôi.

Chữ nghĩa cũng giỏi thật sự, còn có thể tự mình viết bài đăng báo, lấy nhuận bút đem về nhà.

Thế này đúng là cả mười dặm tám thôn cũng không kiếm ra người thứ hai.

Vậy mà cháu dâu lại chẳng hề kiêu căng, ăn nói nhẹ nhàng, dịu dàng, ai nhìn cũng ưng bụng.

Khó trách thằng cháu trai trước nay chẳng chịu làm việc gì, giờ lại siêng năng đi làm, cưới được người vợ như thế, không cố gắng thì giữ vợ kiểu gì?

Mà bản lĩnh lớn hơn nữa là sau này cháu dâu sinh liền một cặp sinh đôi trai.

Trời ơi, thật sự là khiến mợ và Cố Thanh mừng đến phát khóc.

Mợ còn tự mình chăm sóc cữ cho cháu dâu, tuy cách chăm của hai bên có chút khác biệt, nhưng cháu dâu là người có học, lại không phải người bướng bỉnh, mợ chỉ truyền đạt kinh nghiệm, còn lại thì để cô ấy tự quyết.

Dù sao thì kinh nghiệm người xưa cũng chưa chắc đã đúng, phải tôn trọng cách nghĩ của người trẻ, vui vẻ thoải mái mới là quan trọng.

Về sau, cháu dâu lại mang thai lần nữa, lại một cặp sinh đôi trai!

Mợ bèn tranh thủ chạy ra mộ em gái và em rể, báo tin vui cho họ, nói rằng vợ đứa con út nhà họ thật sự là một phúc tinh.

Lần nữa lại sinh được cặp sinh đôi trai, khiến mười dặm tám thôn đều xôn xao.

Lão đội trưởng còn trực tiếp đến công xã xin trợ cấp, đòi bằng được một lô hàng dinh dưỡng đem về.

Người khắp nơi cũng đến xem náo nhiệt, đến xin tã vải làm bùa may.

Bốn đứa con trai thì đúng là áp lực, nhưng cháu trai và cháu dâu đều là người có bản lĩnh, được ông trời thương, nên chẳng lo thiếu ăn thiếu mặc.

Cháu trai ngày thường đi làm kiếm công điểm lấy lương thực, rảnh rỗi thì vào núi săn thú, năm nào cũng kiếm được kha khá tiền phụ thêm.

Cháu dâu thì càng khỏi nói, không chỉ nhuận bút ngày càng nhiều, mà sau này vào rừng nhặt nấm cũng nhặt được không ít cá vàng nhỏ và lão viên đầu.

Hạt Dẻ Rang Đường

Vậy nên có cần lo cho đôi vợ chồng son này không? Không hề!

Về sau, cháu trai âm thầm mua vải thiều mang về, mợ cũng chỉ nói một chữ: “Ăn!”

Phải, ăn là xong, chẳng cần nói gì thêm.

Mà cũng chẳng nỡ ăn nhiều, ăn vài quả ngọt ngào là đủ rồi.

Về sau nữa thì ai cũng biết, cháu dâu tài giỏi vô cùng, thi đại học mà giữa hàng ngàn học sinh vẫn đứng đầu.

Đoạt giải trạng nguyên toàn tỉnh.

Lúc đó, mợ thật sự sốc đến ngây người, sốc đến mức bỏ lỡ cả chụp ảnh chung với lãnh đạo, bị ông chồng trêu chọc mấy năm trời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-443-phien-ngoai-mo-va-cau-co-2.html.]

Mợ có chút tiếc nuối nhỏ, nhưng rất nhanh được bù đắp.

Về sau cháu trai cũng thành đạt, lãnh đạo từ thủ đô đến tận nhà thăm, người tầm cỡ mà cũng thường xuyên tới lui, mà mợ và ông nhà lại còn sống chung với vợ chồng cháu trai nữa!

Chuyện này khiến bao người ghen tị đỏ mắt.

Tuy nhiên, đến tuổi xế chiều, hai ông bà không ở nữa.

Dù vợ chồng cháu trai không cho, nhưng hai ông bà thật sự muốn trở về quê rồi…

Từ thủ đô trở về quê sinh sống, không chỉ vợ chồng họ mà cả hai ông bà già nhà họ Trương cũng vậy.

Người lớn tuổi trong nhà ai cũng mang một thứ tình cảm đặc biệt với quê hương, chỉ mong được “lá rụng về cội”, vì quê hương là cội nguồn của họ.

Ngôi nhà cũ ở quê đã được phá dỡ, xây lại thành một ngôi nhà ba tầng khang trang.

Ba anh em cùng góp tiền xây dựng, ban đầu không định để cháu trai góp, nhưng nó cứ nhất quyết muốn góp phần.

Không chỉ vậy, cháu trai còn thuê hai người giúp việc để chăm sóc hai ông bà.

Họ không phải làm gì cả, chỉ việc an hưởng tuổi già thôi.

Nửa đời đầu của mợ thực sự là quá đỗi khổ cực, khổ đến mức bà không dám nhớ lại.

Nhưng nửa đời sau thì bà cảm thấy mình sống vô cùng hạnh phúc.

Điều duy nhất khiến mợ còn chút tiếc nuối chính là người con trai cả.

Sau khi ly hôn, con trai cả vẫn chưa tái hôn.

Con cái đều đã yên bề gia thất, Cố Bắc thì làm việc ở Sở Giáo dục thủ đô, công việc rất bận rộn, có khi hai ba năm cũng chưa chắc về thăm nhà được một lần.

Tuy vẫn thường xuyên gọi điện về, nhưng trong lòng hai ông bà vẫn luôn có chút hụt hẫng.

Còn Cố Tây thì lấy chồng gần hơn một chút, sống ở huyện, mỗi tháng đều về thăm một hai lần, nhưng vẫn không thể bằng việc có người thân kề bên sớm hôm.

Vì vậy mợ từng nghĩ đến việc khuyên con trai nên tái hôn.

Về phần cô con dâu cũ, nghe nói sau này cư xử tốt hơn nhiều, mỗi lần gặp hai ông bà vẫn gọi là “bố mẹ”.

Nhưng nhà họ Cố thì duyên phận với cô ta đã hết.

Cung đã bắn, không thể thu hồi tên, họ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tái hợp.

Chỉ là, ý định tìm người mới cho con trai lại bị anh từ chối thẳng thừng, nói rằng mình không có ý định đó.

Trại nuôi heo của anh ban đầu gặp không ít trắc trở, nhưng sau cũng đi vào quỹ đạo, còn trồng thêm sen nữa, bận rộn suốt ngày, chẳng có lúc nào thấy trống trải hay cô đơn.

Thật ra, cũng có thể nói là “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” anh không cần đến hôn nhân nữa, sống một mình vẫn có thể rất tốt.

Bây giờ bố mẹ đã về già, anh chỉ cần chăm sóc họ là đủ.

Thấy con trai không có ý định gì thêm, hai ông bà cũng không miễn cưỡng.

Ban đầu họ nghĩ mình sống tới bảy mươi tuổi đã là mãn nguyện rồi.

Nhưng vì sống với vợ chồng cháu trai rất thoải mái, lại có chuyên gia chăm sóc sức khỏe điều chỉnh thể trạng, nên cả hai đều sống đến tuổi rất cao.

Thật sự là sống trọn vẹn một đời rồi.

Trước khi ra đi, toàn bộ con cháu đều trở về đông đủ.

Nhìn căn nhà đông vui nhộn nhịp, mợ đã mỉm cười nhắm mắt xuôi tay.

Hôm tang lễ của mợ, cậu Cố cũng theo mợ mà ra đi trong đêm.

Cả một đời này, họ đã sống rất hạnh phúc.

Loading...