Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 43.
Cập nhật lúc: 2025-05-20 09:02:33
Lượt xem: 177
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Nguyệt Quý nghe mà trợn tròn mắt: “Lợi hại vậy sao?”
Chị dâu Đại Sơn nói: “Chứ sao không lợi hại, đã kết hôn hai lần rồi, lần này gả vào nhà họ Đoạn là lần thứ ba đấy. Một mình bà góa đó mà nắm trọn cả nhà họ Đoạn trong lòng bàn tay. Chị ta cũng chẳng đi làm, cứ ở nhà suốt, giờ lão Đoạn cả sống khổ sở vô cùng, mà cũng đáng đời thôi. Vợ trước của lão thì làm như trâu như bò mà chẳng được gì, còn bị vét sạch tiền để lão mang về đưa cho bố mẹ. Giờ thì báo ứng rồi!”
Chị dâu Lý nói thêm: “Tôi cũng nói với Phong Thu rồi, nếu anh ta dám học theo lão Đoạn mà lén lút đưa tiền đi, thì cứ chuẩn bị tinh thần đi là vừa!”
Chị dâu Đại Sơn hừ một tiếng: “Đáng thương nhất vẫn là ba đứa con. Bị bà góa kia đánh mắng suốt, đúng là tội nghiệp. Hôm trước tôi còn thấy giữa trời lạnh cắt da cắt thịt, chúng nó bị đuổi ra ngoài quét tuyết, mặc thì mỏng tang, nhìn chẳng khác gì dân tị nạn. Nghe nói còn chẳng được cho ăn gì.”
“Thì biết làm sao được, mẹ kế mà, vốn là vậy.”
Chuyện trò chuyển hướng rất nhanh, từ chuyện nhà này nhà kia liền chuyển sang đề tài năm nay mùa đông lạnh quá.
Chị dâu Lý nói với Bạch Nguyệt Quý: “May mà năm nay mượn được xe kéo nhà cô, chở thêm một chuyến củi về, không thì chắc cũng không đủ dùng.”
Chị ấy và Phong Thu thì vẫn phải vác củi bằng sức người, còn Bạch Nguyệt Quý với Chu Dã thì dùng xe kéo, chở được mấy chuyến củi là đủ cả mùa đông.
Sau khi lo xong chuyện nhà mình, Bạch Nguyệt Quý còn sang hỏi Chị dâu Lý có cần mượn xe không. Chị dâu Lý là người siêng năng, tất nhiên không từ chối, nên chở thêm được cả một xe củi nữa. Giờ nhìn trời đầy tuyết, chị thật sự thấy may mắn.
Chị dâu Đại Sơn hỏi: “Nhà tôi gần hết diêm rồi, mấy người có dư không, chia cho tôi ít với?”
Bạch Nguyệt Quý: “Em còn đấy.”, nói rồi đi lấy cho nửa gói.
Diêm trong nhà mua theo từng gói, một gói có mười sáu hộp, giá ba hào hai xu. Chu Dã mua hai gói về, còn một gói chưa bóc, gói kia vừa mới dùng một ít.
“Cho chị nửa gói nhé?”
“Được!”, Chị dâu Đại Sơn gật đầu.
Bà không mang tiền theo, chỉ vừa sực nhớ ra nhà đã hết diêm nên mới hỏi, liền nói: “Lần sau mang quần áo qua đổi nhé.”
Bạch Nguyệt Quý: “Không sao đâu.”, rồi hỏi sao không thấy Trương Xảo Muội đi cùng.
Chị dâu Lý nhà sát vách nên biết rõ: “Bọn chị vừa mới gọi cô ấy, nhưng chú Trương bị đau khớp tái phát, cô ấy đang nấu ngải cứu đắp nóng cho bố.”
Bạch Nguyệt Quý: “Không sao chứ?”
“Không đâu, bệnh cũ thôi.”, Chị dâu Lý nói, rồi cười, “Nhưng chị thấy giờ Xảo Muội thật sự nhẹ nhõm hơn hẳn.”
Chị dâu Đại Sơn cũng góp lời: “Chồng cô ấy trông cao to, tôi vừa nhìn là biết người làm được việc. Trước kia Xảo Muội phải gồng gánh cả, giờ có chồng chia sẻ gánh nặng, nhẹ nhõm hẳn. Nói thật, mối này là Chu Dã mai mối đúng là tốt lắm đó.”
Bạch Nguyệt Quý cười: “Cũng là do hai người họ hợp ý nhau nữa.”
Chị dâu Lý và Chị dâu Đại Sơn ngồi chơi gần hai tiếng mới về. Bạch Nguyệt Quý lúc này đã đói bụng, lại đi múc thêm một bát cháo Tịch Bát ăn. Ăn chưa được bao lâu thì Chu Dã cũng về.
“Anh đi đâu đấy?”, Bạch Nguyệt Quý hỏi.
“Qua nhà chú Trương ngồi một lát, rồi qua nhà chú Đào chơi nữa.”, Chu Dã đáp.
Bạch Nguyệt Quý nhìn anh: “Sao thế, tâm trạng không tốt à?”
Chu Dã lắc đầu: “Cũng không hẳn là tâm trạng không tốt, chỉ là thấy khó hiểu. Em nói xem, nhà mình đã nghèo thế rồi, tại sao lại không cho dân nuôi gia súc cơ chứ?”
Thật ra là vì thấy con lừa đen nhà chú Đào, Chu Dã thèm lắm.
Anh cũng muốn nuôi, nhưng không được. Chú Đào là trường hợp đặc biệt, được xin phép riêng với tổ chức, nên mới được dùng con lừa này kiếm công điểm đỡ đần cho gia đình.
Lúc rảnh còn có thể chở người, kiếm thêm ít tiền.
Nhưng người khác thì không được phép. Dù sao đội Ngưu Mông của họ vẫn còn tạm được, có một con bò của tập thể, năm nay còn nuôi thêm mấy con heo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-43.html.]
So với bên ngoài thì coi như khá hơn, nhưng dù vậy cũng vẫn nghèo rớt mồng tơi.
Chu Dã nghĩ mãi, không hiểu sao lại không cho dân tự nuôi lấy mà sống.
Bạch Nguyệt Quý không ngờ đến lúc này, anh đã sớm có ý thức như vậy, không hổ là người sau này trở thành đại phú hào.
“Cảm thấy có sức mà chẳng có chỗ dùng à?” cô nhìn anh hỏi.
“Ừm.”, Chu Dã gật đầu, “Dù nuôi thêm ít gia súc cũng đâu ảnh hưởng gì đến việc ra đồng, sao lại không cho nuôi chứ?”
Bạch Nguyệt Quý không tiện bình luận sâu, chỉ nói: “Sau này sẽ khá hơn thôi.”
May mà Chu Dã cũng chỉ than thở vài câu, không quá để tâm.
Chớp mắt đã đến cuối năm, Cố Quảng Thu xách mấy tấm lưới đánh cá đã vá xong trong mấy ngày “trú đông” đem đến tìm Chu Dã.
“Lưới ở đâu ra thế?” Chu Dã cười hỏi.
Cố Quảng Thu ra hiệu tay, ý nói là lưới cũ lấy từ kho của bố vợ, tuy rách nát nhưng anh đã sửa lại xong, giờ có thể dùng để thả lưới bắt cá rồi.
Chu Dã vốn cũng không phải người ngồi yên một chỗ, tất nhiên vui vẻ đi cùng anh thả lưới.
Nhưng mặt sông đã đóng băng, nên muốn thả lưới thì phải đục băng trước.
Hai anh em thay phiên nhau đục băng, trời thì rét căm căm mà vẫn toát mồ hôi hột. Cũng may kết quả không tệ, không uổng công sức: bắt được bảy tám con cá béo múp míp.
Đêm giao thừa mà chẳng có cá béo thì sao gọi là tết chứ?
Cố Quảng Thu còn mang biếu bố mẹ Cố hai con cá. Lúc đến cổng thì gặp ngay chị dâu, ai ngờ chị ta trợn trắng mắt rồi quay người vào nhà luôn, chẳng buồn chào lấy một tiếng.
Cố Quảng Hạ ban đầu còn tưởng vợ bị gì, nhìn thấy em trai mới hiểu ra nguyên do, liền nói với Cố Quảng Thu: “Đừng để ý đến chị dâu em. Em hiếm khi về, hôm nay nhất định phải ở lại ăn bữa cơm.”
Cố Quảng Thu lắc đầu, anh chỉ về để đưa cá cho bố mẹ thôi.
Lúc này, mẹ Cố đang sang nhà hàng xóm ngồi lê đôi mách, cha Cố cũng không có nhà, đang tụ tập với mấy cụ già khác hút thuốc trò chuyện.
Vậy nên Cố Quảng Thu để lại hai con cá rồi đi luôn.
Đến khi hai vợ chồng họ Cố về mới biết là con trai thứ đã ghé qua.
Hai con cá đều là của con trai hiếu thảo mang đến, hai ông bà quyết định giữ lại cả hai, không cho con cả.
Chủ yếu là vì mẹ Cố không muốn để con dâu cả được lợi!
Hôm con trai thứ cưới vợ, nếu không vì không muốn làm ầm ĩ, e rằng bà đã tát cho con dâu cả một cái ngay trước mặt bàn dân thiên hạ rồi!
Con thứ vất vả lắm mới lấy được vợ, lại chẳng tốn một xu của bà, thế mà cô con dâu cả kia mặt mày hằm hằm như đưa đám, định trưng ra cho ai xem?
Lúc chia nhà xong, cô ta còn không kiềm được nước mắt, chui vào phòng khóc. Sang hôm sau lại bắt đầu nói bóng nói gió chuyện ai phụng dưỡng bố mẹ sau này.
Ai mà chẳng hiểu cô ta đang ám chỉ cái gì?
Hạt Dẻ Rang Đường
Lúc còn tranh phần công điểm của em chồng thì miệng lưỡi ngọt như mía lùi cơ mà!
“Hai con cá to thế mà cũng giữ lại ăn một mình, đúng là không biết xấu hổ!” vợ của Cố Quảng Hạ bực tức nói.
Cô ta cứ tưởng mẹ chồng sẽ gửi một con cá sang, ai ngờ không có!
Cố Quảng Hạ cũng chẳng buồn để tâm, cảm thấy vợ đúng là rảnh rỗi đến mức chẳng biết kiếm gì để than. Anh thu xếp mọi việc, chuẩn bị đón năm mới thôi!