Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 42.
Cập nhật lúc: 2025-05-20 08:33:21
Lượt xem: 148
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy Bạch Nguyệt Quý than thở một tràng nghe có vẻ như phàn nàn thật, nhưng mấy lời đó lại khiến chị dâu Lý và chị dâu Đại Sơn rất đồng tình. Họ cảm thấy Bạch Nguyệt Quý rốt cuộc cũng có chút dáng vẻ người biết lo toan việc nhà.
Thế là hai chị liền bắt đầu chia sẻ kinh nghiệm sống tiết kiệm với cô.
Đúng như Bạch Nguyệt Quý nói, sau này sinh con rồi còn nhiều khoản phải tiêu, trẻ con sinh ra là há miệng ra đòi ăn. Giờ mà cứ tiêu tiền phung phí thế này, thì sau này biết lấy gì xoay sở?
Người nông thôn sống nhờ trời, ai biết năm nào thất bát, đến lúc nhà có mấy cái miệng ăn thì lấy gì mà ăn, mà uống? Lúc đó chẳng phải lại phải lấy từng đồng từng xu tiết kiệm được từ trước ra mua lương thực cầm cự hay sao?
Đặc biệt là chị dâu Lý và chị dâu Đại Sơn, họ đều đã trải qua giai đoạn khó khăn trước kia, nên sống không thể phóng tay như Chu Dã được.
Chẳng hạn như lúc chị dâu Đại Sơn mang thai, dù thèm ăn đến mức chịu không nổi, chị cũng không nỡ để chồng mình bỏ tiền ra mua miếng thịt vụn về nấu cho mình ăn.
Nhà bác đội trưởng chia nhà từ mấy năm trước rồi, tuy còn sống chung trong một sân, nhưng tiền nong lương thực đều giữ riêng từng nhà.
Cũng vì vậy mà chị dâu Đại Sơn sống rất tằn tiện.
Chị dâu Lý thì càng tính toán hơn nữa. Vì dù gì lão đội trưởng và vợ cũng công bằng với mấy người con trai, chứ khác với nhà chồng chị, nơi mà bố mẹ chồng chỉ thiên vị em chồng, có chuyện gì cũng không thể trông mong, mọi thứ đều phải dựa vào chính mình.
Ví dụ như đám thỏ rừng, gà rừng mà Lý Phong Thu săn được, chị thường rất ít khi ăn. Ngoài việc để cho hai con trai là Mãn Thương và Mãn Khố ăn, phần còn lại chị đều muối lại, chờ xem trạm thu mua có nhận không, nếu có là chị bán ngay đổi lấy tiền.
Toàn là những người biết lo xa.
Đang nói chuyện thì lại nhắc đến cô em gái của chị dâu Lý.
“Em gái chị thật sự sắp gả cho người thành phố à?”, Chị dâu Đại Sơn hỏi.
Lý Phong Thu là con cả, sau là em trai, rồi mới đến cô em gái. Nhà họ Lý còn có một chút họ hàng xa trên thành phố, nhiều năm nay vẫn giữ liên lạc. Vài năm trước khi thiếu lương thực, nhà họ Lý còn gửi hẳn bao lương thực lên cho bên đó.
Cũng may không uổng công qua lại, có lần gặp cơ hội, họ hàng kia đã chủ động tới nhà họ Lý, giúp đưa Lý Phong Mai vào thành phố làm công nhân tạm thời.
Tuy lương chỉ có 15 đồng, nhưng đã là “cao vời vợi”, vì ở đại đội Ngưu Mông, cô ta là người đầu tiên lên thành phố làm việc có lương, được ăn gạo theo tiêu chuẩn nhà nước.
Mấy chàng trai ở quê không lọt vào mắt cô ta, cô ta chỉ muốn gả cho người thành phố.
Chị dâu Lý nói: “Phải, nó sắp lấy chồng. Nhưng tôi chẳng quan tâm.”
Chị dâu Đại Sơn nói: “Mấy ngày trước mẹ chồng chị không phải tới gây chuyện sao?”
“Cái hôm ầm ĩ là vì chuyện đó hả?”, Bạch Nguyệt Quý nghe vậy mới hỏi. Hôm đó cãi nhau ầm ĩ lắm, cô mang thai không ra ngoài, Chu Dã đi xem về nói là xích mích mẹ chồng nàng dâu, cô cũng không hỏi kỹ.
Chị dâu Lý cười lạnh: “Bà ấy đến đòi tôi chuẩn bị đồ cưới cho con gái bà ta!” Rồi câu chuyện như được mở nắp bình, tuôn ra ào ào. “Chị biết bà ấy bắt nhà tôi chuẩn bị gì không?”
“Chuẩn bị gì?”, Chị dâu Đại Sơn hỏi.
Bạch Nguyệt Quý cũng lắng nghe.
Chị dâu Lý hừ lạnh: “Chị cũng biết tính con bé đó rồi, ở nhà thì chẳng bao giờ đụng tay vào việc gì, đến chai nước tương đổ cũng không buồn dựng lại. Việc được làm công nhân đó cũng đâu phải từ trên trời rơi xuống, cụ thể tốn bao nhiêu tôi cũng không biết, nhưng số tiền hồi chia nhà chắc chị nhớ rõ. Sau khi nó đi làm, nhà tôi chưa từng nhận của nó một cây kim sợi chỉ nào, ngay cả hai đứa nhỏ, Mãn Thương và Mãn Khố, là cháu ruột của nó, cũng chưa từng được ăn một viên kẹo từ tay nó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-42.html.]
“Còn con cháu bên em chồng tôi thì nào là sữa mạch nha, kẹo Đại Bạch Thố, quần áo mới… À đúng rồi, còn cả bình nước nóng nữa, toàn là nó mua về tặng, bảo là bù lại chuyện lúc anh hai cưới nó chưa cho được cái gì.”
Nói đến đây, mắt chị đỏ hoe: “Tôi cũng chẳng đòi hỏi gì, chỉ trách tôi với Phong Thu không có bản lĩnh, không làm người ta nể mặt!”
Hạt Dẻ Rang Đường
Những chuyện đó Bạch Nguyệt Quý không rõ, nhưng chị dâu Đại Sơn thì biết hết. Chị liền nói: “Chị chịu thiệt thòi rồi.”
Chị dâu Lý lau nước mắt: “Tôi không oán trách gì, coi như họ là người ngoài, chuyện bên đó tôi chẳng bao giờ can dự. Nhưng lần này nó chuẩn bị cưới, mẹ chồng tôi lại chạy đến bảo tôi chuẩn bị cho nó một cái chăn bông tám cân!”
“Đúng là mở miệng không biết ngượng!”, Chị dâu Đại Sơn cười khẩy.
“Chị tưởng chỉ có cái chăn tám cân à?”, Chị dâu Lý nói, “Bà ấy còn muốn tôi đưa thêm hai mươi đồng làm của hồi môn cho nó nữa!”
Chị dâu Đại Sơn nghe xong hít một hơi thật sâu.
“Đúng là dám đòi!”, Bạch Nguyệt Quý cũng phải lên tiếng.
Chị dâu Lý nói: “Mẹ chồng tôi bảo con gái bà ấy sắp gả cho người thành phố, phải gả cho ra dáng, nên tôi chuẩn bị cho một cái chăn tám cân với hai mươi đồng cũng không phải quá đáng. Bà ấy còn nói nếu tôi biết điều thì chẳng cần đợi bà ấy mở miệng, tôi nên tự động mang sang mới phải, vì sau này đây sẽ là một mối quan hệ thân thích với người thành phố!”
Chị dâu Lý cười lạnh: “Họ hàng thành phố á? Ai cần thì tự mà cung phụng đi, bắt tôi bỏ tiền ra nuôi thì đừng có mơ!”
Chị dâu Đại Sơn hỏi: “Thế Phong Thu nói sao?”
“Anh ấy dám nói gì chứ? Nếu dám đưa tiền, thì tôi sống không nổi với anh ấy đâu, anh ấy muốn đưa thì tự mình mang sang đi!”, Chị dâu Lý bực bội nói.
Nhưng nghĩ lại thì đây cũng là điều khiến chị thấy được an ủi, vì chính Lý Phong Thu cũng chẳng muốn đưa chăn hay tiền bạc gì cả.
Nhà anh ta cũng đang sống chật vật, cái chăn trong nhà là dùng bao nhiêu năm rồi? Năm nay vừa mới lấy bông ra đem đi giặt và đánh lại, nhưng dù vậy vẫn chẳng ấm mấy. Dùng thêm một năm nữa e là cũng không chịu nổi.
Chưa nói đến cái đệm, bên dưới toàn là rơm rạ cả.
Nhà đã nghèo kiết xác như vậy, thế mà mẹ anh ta còn đòi anh đưa ra một đống đồ cưới, bà cụ nghĩ cái gì vậy?
“Vậy là tốt rồi.”, Chị dâu Đại Sơn gật đầu, “Phong Thu vẫn còn tỉnh táo, không giống như Đoàn lão đại kia, ngu đến mức hết thuốc chữa.”
“Đoàn lão đại là ai vậy?”, Bạch Nguyệt Quý tò mò hỏi.
“Là người ở mé đông thôn mình đó. Đoàn lão đại ấy ép c.h.ế.t cả vợ mình đấy. Giờ ba đứa con bị mẹ kế quản lý, bị đánh không ít đâu, mà lão ấy sống cũng thảm không kém.”, Chị dâu Đại Sơn đáp.
Bạch Nguyệt Quý nghe vậy liền hỏi: “Vì chuyện gì mà ép c.h.ế.t vợ vậy?”
Thế là chị dâu Lý và chị dâu Đại Sơn bắt đầu kể chuyện nhà họ Đoàn cho cô nghe.
Vợ chồng ông bà Đoàn nổi tiếng thiên vị, bênh con út ra mặt, bất chấp đúng sai. Nhưng dù bị bố mẹ đối xử thiên lệch như thế nào, Đoàn lão đại vẫn một lòng hiếu thảo.
Lần cuối cùng, chính là lúc anh ta lén vợ, mang hết tiền trong nhà đi làm của hồi môn cho em gái.
Đó chính là giọt nước tràn ly.
Ngày em gái anh ta lấy chồng, thì nhà anh lại diễn ra tang lễ, lừa bọn trẻ con ra ngoài, người vợ treo cổ tự tử ngay trên xà nhà, đến khi phát hiện thì đã không còn cứu kịp.
“Về sau lão ấy cưới một góa phụ. Mà góa phụ đó ghê gớm lắm, mới bước chân vào nhà đã đánh ba đứa nhỏ. Đoàn lão đại cũng bị bà ấy cầm d.a.o c.h.é.m một nhát. Ông bà Đoàn đòi đuổi bà ấy, thì bà ta lập tức treo cổ dọa chết, còn hét lên rằng muốn để cả thiên hạ thấy nhà họ Đoàn đã sống sống c.h.ế.t chết ép c.h.ế.t hai đời con dâu như thế nào!”, Chị dâu Đại Sơn kể.