Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 41.
Cập nhật lúc: 2025-05-20 08:25:10
Lượt xem: 159
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Cố Quảng Thu chuyển đến đại đội Ngưu Mông, chú Trương cũng đưa anh đi thăm hỏi các bậc trưởng bối khác trong thôn. Ví như nhà lão đội trưởng là nơi bắt buộc phải ghé, rồi đến nhà chú Đào, và cả các bậc bề trên khác bên nhà họ Trương. Nói cho cùng thì nhà họ Trương và nhà Trương Đại Căn, Trương Ma Tử cũng là cùng một tổ tiên, chỉ là đã quá ngũ phục (quá đời thứ năm) mà thôi.
Sau khi đi thăm hết các bậc trưởng lão, Cố Quảng Thu mới có thời gian thảnh thơi.
Nhưng anh không phải dạng người rảnh rỗi chịu ngồi không, liền gọi Chu Dã cùng lên núi săn bắn, cũng là để mang chút thịt rừng về cải thiện bữa ăn.
Có lẽ do vận số của chú rể quá tốt, mấy ngày liền đều săn được, bắt được ba con thỏ rừng mập mạp và mấy con gà rừng, làm cho bữa ăn trong nhà phong phú hẳn.
Nhưng chưa vui được bao lâu thì phải dừng lại, vì tuyết lớn đã phong kín núi.
“Anh nói xem, tuyết lớn thế này, nhà mình có chịu nổi không đấy?”, Bạch Nguyệt Quý nhìn Chu Dã đang bịt kín hết cửa sổ các nơi, có phần lo lắng.
Chu Dã phủi tay cười: “Em cứ yên tâm, tuy nhìn bên ngoài là nhà đất cũ, nhưng gió tuyết cỡ nào cũng trụ được hết.”
Bạch Nguyệt Quý gật đầu, rồi cùng Chu Dã kiểm lại kho củi trong nhà. Đống củi to như núi được chất đầy trong nhà kho sau vườn.
Tất nhiên còn có cả lương thực. Dạo này chủ yếu ăn khoai lang và khoai tây, ngoài ra các loại ngũ cốc khô dễ bảo quản cũng vẫn còn kha khá. Những thứ như muối và diêm cũng được tích đầy trong tủ.
Nhìn đống đồ tích trữ này, trong lòng Bạch Nguyệt Quý thấy yên tâm hẳn.
Cái lu đá để làm tủ lạnh tự nhiên cũng đã được đặt trong phòng phía tây. Chu Dã mang ra quả lê đông lạnh, hỏi: “Vợ ơi, ăn lê đông không?”
“Để trong phòng một lúc cho bớt lạnh rồi ăn.”, Bạch Nguyệt Quý gật đầu, còn bảo anh lấy thêm một quả để cùng ăn.
Thế là hai vợ chồng vừa ngắm kho lương thực, vừa quay vào nhà ngồi ăn lê đông, vui vẻ không gì sánh bằng.
Trời tuyết thế này, đúng là chẳng đi đâu được. Nhất là Bạch Nguyệt Quý, bên ngoài không biết chỗ nào trơn trượt, chỉ cần ngã một cú là nguy hiểm, nên hầu như cô không ra khỏi cửa. Cả ngày không ăn thì ngủ, nếu không phải còn có bản thảo cần viết, cô sợ mình biến thành “heo lười” mất.
Nhưng đúng là nhờ ăn uống đầy đủ, bụng cô lớn rất nhanh.
Vào đầu tháng Chạp, bụng cô mới bước sang tháng thứ tư chưa bao lâu, nhưng đã to trông thấy. Khi Chu Dã đun nước lau người cho cô, nhìn bụng cô tròn căng, thấy rõ rệt.
“Có phải em ăn nhiều quá không?”, Bạch Nguyệt Quý nói. Cô cảm thấy bụng mình to nhanh quá, còn gấp đôi nửa tháng trước.
Chu Dã không rành chuyện này, chỉ đáp: “Anh có hỏi chị dâu Lý rồi, mấy chị ấy lúc mang thai cũng ăn khỏe như thế.”
Bạch Nguyệt Quý không có kinh nghiệm gì, gật đầu cho qua, nhưng cũng bắt đầu bớt ăn lại, vì lo. Dù gì thời buổi này điều kiện y tế kém, nếu em bé quá to thì sinh khó.
Nhưng cái cảm giác đói bụng thật sự rất khó chịu. Không còn cách nào, cô chỉ có thể dồn tâm sức vào việc viết bản thảo để phân tán sự chú ý.
Chu Dã nhìn ra là vợ định kiêng ăn, vì vậy đặc biệt đi hỏi thím Trương.
Nhà khác thì chẳng ai phải nhắc chuyện này, nhưng Chu Dã thương vợ đến vậy, nên thím Trương cảm thấy cần phải dặn kỹ.
“Vợ cháu mang thai lần đầu, đừng ăn nhiều quá, sau này sinh khó đấy.”
Chu Dã nghe xong mới chịu chấp nhận quan điểm này. Nhưng nhìn vợ mình đói đến xanh xao, anh vẫn thấy xót ruột lắm.
Chớp mắt đã đến ngày Mùng 8 tháng chạp.
Mùng 8 tháng chạp tất nhiên phải nấu cháo Tịch Bát. Tối hôm trước, đậu đã được ngâm sẵn, sáng sớm hôm sau Chu Dã dậy nấu cháo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-41.html.]
Lúc còn độc thân, anh chưa từng bày vẽ mấy chuyện này. Khi đó anh mặt dày, mang nguyên túi đậu sang nhà cậu để ăn ké.
Thành ra anh chưa từng tự nấu cháo Tịch Bát, nhưng bản thân lại có năng khiếu nấu ăn. Trước đó còn hỏi kỹ mợ cách nấu cháo sao cho thơm ngon.
Lần này tự tay nấu, kết quả là nồi cháo của anh còn thơm hơn cả cháo mợ nấu, tất nhiên cũng nhờ anh “chịu chơi” trong khâu nguyên liệu.
Mợ chỉ cho các loại đậu như đậu đỏ, đậu xanh, đậu nành, đậu tằm…, còn nồi cháo của Chu Dã thì sao?
Ngoài mấy loại đậu kể trên, còn có cả chà là xay nhuyễn (đã bỏ hạt, gọt vỏ), nếp, gạo vàng, thêm lạc và hạt thông.
Anh bỏ rất nhiều đường đỏ và đường trắng.
Nồi cháo nấu ra thơm lừng cả nhà.
Bạch Nguyệt Quý ngủ một giấc, đang đói bụng, vừa bị mùi thơm đánh thức. Cô bật dậy ngay, rửa mặt đánh răng rồi vào bếp xem.
“Vợ ơi, thơm không?”, Chu Dã nhích người sang một bên, nhường chỗ cho cô ngồi sưởi, cười hỏi.
“Thơm! Chín chưa?”, Cô hỏi.
“Đợi chút nữa thôi, sắp rồi.”, Anh đáp.
Thực ra cháo Tịch Bát đã nấu xong rồi, nhưng còn phải ủ thêm một lúc nữa mới múc ra ăn, như vậy hương vị sẽ càng thơm ngon hơn.
Hai vợ chồng quay sang quan tâm mấy chú gà con nuôi trong nhà. Vài con gà con này thật sự rất khỏe mạnh, nuôi bao lâu mà không con nào chết, lại còn hoạt bát tinh nhanh.
Tán gẫu một lúc thì cháo đã được ủ xong, hai người liền múc ra ăn.
Nồi cháo Tịch Bát mà Chu Dã nấu ra sánh đặc, ngọt lịm, thật sự khiến vị giác bị “kích thích” dữ dội. Bạch Nguyệt Quý vừa thổi vừa ăn, chén liền hai bát sạch sành sanh.
“Độ ngọt vừa phải, mềm dẻo thơm ngon, vừa cho vào miệng đã tan, đầu bếp Chu nấu thật tuyệt.”, Bạch Nguyệt Quý không tiếc lời khen.
Chu Dã cười híp mắt: “Ăn thêm bát nữa không?”
Thật ra Bạch Nguyệt Quý vẫn ăn thêm được, nhưng cô vẫn lắc đầu: “Không ăn nữa đâu.”
Chu Dã cũng đã no, liền dọn phần còn lại cất đi, sau đó ra ngoài đi dạo, lễ Lạp Bát mà, không đi thăm người này người kia thì còn gì là không khí?
Bạch Nguyệt Quý ở lại trong nhà viết bản thảo, nhưng chị dâu Lý và chị dâu Đại Sơn cũng ghé nhà cô chơi.
“Không làm phiền em chứ?”, Chị dâu Lý cười nói.
“Phiền gì mà phiền? Em ở nhà một mình bao nhiêu ngày nay rồi, có các chị đến chơi em còn vui không hết ấy chứ!”, Bạch Nguyệt Quý tươi cười mời các chị vào trong nhà.
Chị dâu Đại Sơn còn mang hai bộ đồ bầu mới may xong đến: “Em xem thử có ổn không? Nếu không thì chị sửa lại cho.”
Bạch Nguyệt Quý vừa nhìn đã không nhịn được mà khen: “Bảo sao Chu Dã nhất quyết nhờ chị may giúp, tay nghề của chị em e là còn chẳng kém gì thợ may chuyên nghiệp đâu!”
Hai bộ đồ bầu này mặc bây giờ thì hơi rộng, nhưng sau này sẽ vừa vặn hơn. Chị dâu Đại Sơn từng mang thai, nên biết phải may cỡ nào là phù hợp, rất vừa vặn.
Được khen như vậy, chị dâu Đại Sơn rất hài lòng. Cô vốn tự tin vào tay nghề của mình, liền cười nói: “Mấy bộ còn lại xong chị sẽ mang qua hết một lượt. Nói thật, như Chu Dã thương vợ đến vậy chị mới gặp lần đầu đó. Trước kia nhìn thế nào cũng không thấy ra dáng người biết lo, sao giờ lại chiều vợ dữ vậy?”
“Cũng vì vợ là người cậu ấy thích đấy. Con gái trong đại đội cậu ấy không để mắt ai, chỉ một lòng một dạ với Nguyệt Quý thôi.”, Chị dâu Lý bật cười.
Hạt Dẻ Rang Đường
Bạch Nguyệt Quý nghe vậy lại không tỏ ra đắc ý, mà ngược lại còn kéo hai chị lại để than thở: “Hai chị không biết đâu, nếu em mà biết anh ấy lên thị trấn mua hai cây vải về, chắc chắn em đã ngăn lại rồi! Tiêu tiền kiểu đó không biết tiết kiệm gì cả, giờ đang là thời điểm nào chứ? Sau này sinh con rồi còn bao nhiêu chỗ phải tiêu tiền nữa! Mua hai cây vải đó đúng là hoang phí, đặc biệt là còn định may đồ hè, đồ thu cho em, em có thiếu quần áo đâu, cần gì phải may đồ mới? Anh ấy đúng là chuyện gì cũng rườm rà!”