Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 39.
Cập nhật lúc: 2025-05-20 07:51:42
Lượt xem: 166
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không mời bác đội trưởng vào nhà à?”, Bạch Nguyệt Quý thấy Chu Dã một mình quay về, liền hỏi.
Chu Dã cười cười: “Bác đội trưởng đến là để nhắc nhở anh đấy, nói là nhà mình sống kiểu này quá phô trương, không hợp với tinh thần cần kiệm gian khổ của thôn hiện giờ, bảo anh nên tiết chế một chút.”
Bạch Nguyệt Quý nghe vậy cũng thấy hơi bất đắc dĩ.
Thực ra thím Trương cũng từng nhắc cô, dặn phải giữ chặt tiền trong tay, đàn ông tiêu tiền chẳng biết điểm dừng đâu.
Nhưng trong mắt Bạch Nguyệt Quý, mua ít vải may đồ bầu chẳng phải là chuyện nên làm sao? Còn sắp sinh con nữa, chẳng lẽ lại không có quần áo cho con? Ở đây làm gì có tã giấy, chắc chắn phải chuẩn bị nhiều tã vải rồi, trẻ con ăn xong là ị, có bao nhiêu cũng dùng hết.
Vậy nên mua hai cây vải thật sự không nhiều chút nào.
Giờ lại đang mang bầu, ngày ngày ăn khoai, khoai tây, bánh bột ngô… thì ai mà chịu nổi? Hầm chút thịt ăn trong mắt cô chẳng có gì ghê gớm cả.
Toàn là những chuyện tối thiểu nhất của đời sống thôi.
Thế mà lại khiến cả đại đội Ngưu Mông xôn xao bàn tán.
“Vợ ơi, mình không cần quan tâm người khác nói gì, cứ sống theo cách mình thấy đúng là được!”, Chu Dã nói.
“Em biết, nhưng dạo này anh đừng ra ngoài nữa. Thế nào cũng có người nghi ngờ nguồn tiền của anh không rõ ràng, chờ bắt thóp anh đó.”, Bạch Nguyệt Quý nhắc.
Chu Dã cười cười: “Anh biết rồi, em yên tâm đi.”
“Em cũng phải cố gắng thôi, nếu tiền nhuận bút của em về, đến lúc đó nhà mình có tiêu bao nhiêu cũng có lý do chính đáng.”, Bạch Nguyệt Quý nói nghiêm túc.
Chu Dã sợ vợ áp lực, liền nói: “Không sao đâu vợ, em đừng lo, anh sẽ nghĩ cách. Nhuận bút gì đó thì có cũng tốt, không có cũng không sao.”
“Không phải là ‘có cũng được, không có cũng chẳng sao’. Nếu được chọn, theo giá của nhà xuất bản, một tập truyện ngắn cũng được mười mấy hai chục đồng nhuận bút, đâu thua gì lương tháng của người ta.”, Bạch Nguyệt Quý đáp.
Chu Dã kinh ngạc: “Nhiều vậy hả?” Anh còn tưởng chỉ được một hai đồng thôi.
Bạch Nguyệt Quý liếc anh một cái: “Anh tưởng em nói muốn chia sẻ gánh nặng kinh tế trong nhà là nói chơi sao?”
Chu Dã lập tức đáp: “Tất nhiên không phải. Anh còn không biết năng lực của vợ anh sao? Anh ủng hộ em hết mình. Nhưng nhiều hay ít cũng không quan trọng bằng việc em phải giữ gìn sức khỏe, đừng làm quá sức.”
“Em không sao đâu.”, Bạch Nguyệt Quý nói, rồi nhìn anh, “Nhớ kỹ, thời gian này đừng ra ngoài.”
Dù đời trước đến lúc cải cách anh vẫn không bị gì, nhưng bây giờ tình hình đã khác, có khi lại có hiệu ứng bươm bướm nên cứ cẩn thận thì hơn. Đợi gió lặng rồi tính.
Nhưng nói thì nói vậy, quả thật là đã có người bắt đầu theo dõi Chu Dã, muốn xem rốt cuộc anh có kênh kiếm tiền nào khác không. Chỉ dựa vào một củ sâm mà sống sung sướng thế kia sao? Họ không tin nổi.
Vì thế, có mấy tên trai thôn không lấy được vợ rảnh rỗi đến mức đêm hôm cũng không ngủ, rình mò xem Chu Dã nửa đêm có động tĩnh gì không.
Mấy người có vợ thì chắc chắn sẽ không ra rình rập kiểu đó.
Nhưng rình mãi chẳng thấy gì, lại gặp ngay ngày Cố Quảng Thu cưới Trương Xảo Muội.
Sáng sớm, Cố Quảng Thu đã đánh xe lừa đến rước dâu.
Tất nhiên không phải đi một mình, anh trai Cố Quảng Hạ cũng đi cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-39.html.]
Nhà họ Trương bên trong bên ngoài đều đông nghịt người.
“Ối chà, thím chuẩn bị nhiều đồ cưới cho chị dâu thế luôn à?”, Chu Dã vừa đến đã cười chào hỏi.
Bạch Nguyệt Quý thì không đến. Dù là chuyện vui nhưng một người đại diện nhà chồng đi là đủ rồi, trời thì lạnh, người lại đông, với cái bụng bầu của cô thì không ai trách việc cô vắng mặt cả.
Thím Trương cười khiêm tốn: “Có bao nhiêu đâu con, chỉ có hai cái chăn, một cái tám cân, một cái bốn cân, rồi còn may cho Xảo Muội một bộ đồ mới, cho Quảng Thu cũng có một bộ đồ mới với một đôi giày.”
Mọi người đều nhìn thấy sính lễ từ nhà họ Trương được chuyển lên xe lừa, ai nấy đều trầm trồ ngưỡng mộ.
Đặc biệt là mấy thanh niên chưa lấy được vợ, và mấy ông ế lâu năm, chỉ biết ganh tỵ.
Đồ cưới nhiều thế này, nếu ngày trước mình cưới được Trương Xảo Muội thì biết bao nhiêu chi phí được tiết kiệm!
Nhưng bây giờ nói gì cũng muộn rồi.
Trương Xảo Muội, trong bộ đồ mới tinh, được chị dâu Lý, chị dâu Đại Sơn và mấy người khác tiễn ra xe lừa, mang theo sính lễ về nhà chồng theo Cố Quảng Thu.
Chú thím Trương vừa phát kẹo hạt dưa cho lũ trẻ vây quanh vừa cười tít mắt.
Con gái gả đi rồi, coi như họ đã trút được một nỗi lo trong lòng!
“Chu Dã, cháu lại đây giúp phát kẹo hạt dưa cho bọn nhỏ đi, lấy chút lộc trẻ con!”, Thím Trương gọi anh.
Nếu không phải do Chu Dã làm mối, thì cô con gái Xảo Muội nhà bà giờ vẫn chưa có chỗ tốt để gả. Cố Quảng Thu tuy không giỏi ăn nói, nhưng ngoài điểm đó ra thì đúng là chẳng có khuyết điểm nào.
Hạt Dẻ Rang Đường
Thím Trương bây giờ đúng là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng!
Nhìn Chu Dã cũng thấy đặc biệt thuận mắt, cảm thấy đầu óc cậu ta đúng là nhanh nhạy!
Chu Dã tất nhiên rất sẵn lòng giúp đỡ, cười tươi chỉ huy lũ trẻ: “Đừng chen, đừng chen, thím đã chuẩn bị nhiều lắm rồi, ai cũng có phần. Xếp hàng đi, xếp hàng đi!”
Còn bên nhà họ Cố.
Tuy nhà họ Cố không phải giàu có gì, nhưng bày hai bàn tiệc vẫn lo liệu được, ngày Trương Xảo Muội được rước về, họ đã bày tiệc mời khách ngay trong ngày.
Bố của Cố Quảng Thu có mặt tại bàn tiệc, đứng ra giải thích rõ ràng với họ hàng thân thích bên nhà họ Cố.
Nhà họ Cố ở vùng này cũng được xem là một dòng họ không nhỏ, mọi người đều biết hoàn cảnh của Cố Quảng Thu, chuyện này cũng đã lan ra từ lâu nên chẳng ai thấy có gì to tát.
Sau khi tiệc xong, lão cậu còn thay mặt người lớn trong nhà chứng kiến việc chia tài sản giữa Cố Quảng Hạ và Cố Quảng Thu.
Nhà họ Cố chẳng để dành được bao nhiêu, phần của Cố Quảng Thu chỉ có hơn ba mươi đồng tiền, thêm một ít lương thực, việc chia nhà diễn ra đơn giản, chưa tới một tiếng đã xong.
Tuy Cố Quảng Thu sẽ về ở rể nhà họ Trương, nhưng mỗi năm vẫn phải gửi lương thực về phụng dưỡng bố mẹ, việc báo hiếu vẫn không thể bỏ.
Cố Quảng Hạ không có ý kiến gì về chuyện chia tài sản, nhưng vợ anh ta thì rất không vui.
“Em bị làm sao vậy? Quảng Thu cưới vợ được rồi, em cả ngày cứ mặt nặng mày nhẹ là làm sao?”, Cố Quảng Hạ kéo vợ về phòng, cũng bắt đầu nổi nóng.
Vợ anh ta khóc lóc: “Chuyện này bất công với nhà mình. Sau này mình phải nuôi dưỡng bố mẹ, còn thằng hai thì đi nuôi bố mẹ nhà người ta, sao chia tài sản lại được chia như nhau?”
“Quảng Thu đâu có không nuôi bố mẹ! Sau này năm nào nó cũng gửi lương thực về!”, Cố Quảng Hạ bực bội: “Với lại em nói chia đều là chia đều cái gì? Quảng Thu chỉ được tiền và lương thực, còn nhà cửa là phần của mình! Sau này con cái lớn lên cũng là ở nhà này, chẳng phải cũng là của con trai mình sao?”
“Em mặc kệ, em vẫn thấy không công bằng!”, Vợ Cố Quảng Hạ tiếp tục khóc, trong lòng tức tối không thôi: đống tiền với lương thực đó lẽ ra không nên chia cho cái thằng câm ấy, đã làm rể nhà người ta rồi còn đòi chia phần làm gì chứ!