Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 332.
Cập nhật lúc: 2025-06-17 09:05:40
Lượt xem: 453
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mẹ thích, chiếc vòng tay sẽ đeo thường xuyên.” Bạch Nguyệt Quý , đeo chiếc vòng ngọc tay.
Nhìn thấy đeo, lão tam tươi như hoa.
Nụ đó, trông giống hệt bố .
“Chỉ là sưu tầm đồ cổ thì dễ . Mẹ đưa con thêm ít tiền nhé? Con tìm kỹ mà mua.” Bạch Nguyệt Quý hỏi.
Lão tam ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu.
Cậu sưu tầm ít món, tốn tiền cả, mà giờ thì thật sự sạch túi.
Bạch Nguyệt Quý liền lấy tiền cho , :
“ con cẩn thận nhé, ở khu phố đồ cổ cũng nhiều lừa đảo đấy.”
“Con .” Lão tam gật đầu “Con đều xem kỹ mới mua.”
“Mua mặc cả đấy?”
“Có ạ, ai mà trả nguyên giá thì là ngốc .” Lão tam gật đầu dứt khoát.
Bạch Nguyệt Quý bật , đưa tiền cho hỏi:
“Con cần bao nhiêu?”
“Cho con năm đồng là .”
Bạch Nguyệt Quý lấy năm đồng, lão tam cẩn thận nhận lấy.
Còn chiếc vòng , thật cần xem kỹ cũng là đồ giả.
Bạch Nguyệt Quý chỉ liếc một cái là nhận ngay.
vòng ngọc là giả thì ?
Tấm lòng thật thà của lão tam, thấy vòng là nghĩ ngay đến , chạy đôn đáo vay tiền em để mua tặng , mới là điều khiến chiếc vòng trở nên đáng quý.
Chỉ riêng tấm lòng , thì tiền tiêu cũng uổng.
Dù , cô cũng là một cưng con trai, chẳng nỡ đả kích nhiệt huyết của bé, cứ thế mà chiều theo thôi.
Hôm , lão tam theo lão Thẩm ngoài.
Giờ lão Thẩm cũng rủ Cố nữa, trừ khi rảnh rỗi thì cùng chơi cờ.
Còn dạo phố đồ cổ thì rủ.
Lý do là: ánh mắt Cố mỗi ông mua đồ cứ như đang thằng ngốc, cảm giác như ông lừa trắng trợn .
Ánh mắt đó thực sự tổn thương lòng tự trọng.
lão Thẩm cũng trách, dù thì từng nông, tầm hạn chế cũng là chuyện dễ hiểu.
Không cùng sở thích thì thôi, còn cờ để chơi chung mà, cần giống hết.
Còn lão tam, thì trở thành “tri kỷ” của lão Thẩm.
Hôm đó bé dắt theo chú chó Sư Tử.
Cậu Cố cùng, nên dặn Sư Tử theo lão tam cho chắc.
Ông yên tâm để lão Thẩm trông nom cháu ngoại, cái ông già mà mê đồ cổ lên thì đến cái quần cởi mất cũng chẳng , còn đòi trông trẻ?
Sư Tử theo thì ông yên tâm hơn nhiều.
Còn lão tam, bao ngày theo chân lão Thẩm, giờ trở thành một “nhân vật một” ở khu phố đồ cổ.
Cả con phố chỉ là nhóc con chơi sưu tầm, thế nên ai cũng quen mặt.
Nhìn thấy dắt chó, xổm bên sạp hàng, mấy chủ sạp ai cũng vui vẻ trò chuyện.
Không chỉ chủ sạp, mà mấy chơi cổ vật khác cũng thích tán chuyện với .
Không ai xem thường vì còn nhỏ, ngược còn hào hứng khi trò chuyện.
Có còn hỏi lão Thẩm:
“Đây là cháu nội của ông ?”
Lão Thẩm :
“ cũng đứa cháu như lắm, tiếc là , con nhà hàng xóm đấy.”
chẳng cả, mấy sưu tầm vẫn nhiệt tình chỉ cho lão tam cách hàng.
Chỉ là dễ dụ, chỉ khi giới thiệu, bản thấy ưng ý, mới mua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-332.html.]
Hạt Dẻ Rang Đường
như : mua là mặc cả.
Chuyện đó học từ lão Thẩm, mấy thấy ông cò kè trả giá mà học .
Thêm đó, đếm, tính, nên cũng đến nỗi lừa.
Thế nên, giờ ở phố đồ cổ, ai chơi đồ cũng đến thằng nhóc dắt chó .
Những chuyện đó Bạch Nguyệt Quý hết, nhưng cô lão tam Sư Tử cùng, mà lão Thẩm ở khu phố đồ cổ cũng là quen rộng.
Thằng nhỏ Sư Tử bên cạnh thì sẽ xảy chuyện gì.
Với con cái, cô bao giờ gò bó.
Chỉ cần đảm bảo an , còn cứ để chúng tự lớn lên theo cách của .
Chỉ cần hướng dẫn đúng, đừng ép buộc khuôn khổ, vì chúng còn nhỏ, thể ép sống theo khung cứng nhắc.
Chuyện lũ nhỏ tạm gác .
Chớp mắt bước sang tháng Sáu, mùa hè thực thụ .
Thời tiết cũng bắt đầu nóng nực hơn.
Cậu và mợ đang ăn chè đậu xanh giải nhiệt trong sân, ăn thắc mắc bao giờ thằng cháu về.
Thì đúng lúc đó, bưu tá tới đưa thư nhà gửi.
Cậu chữ, đến giờ vẫn giữ thói quen báo mỗi ngày.
Nhận thư từ quê gửi đến, liền đeo ngay chiếc kính lão mới mua ở thủ đô to cho mợ .
càng , ông càng thấy gì đó đúng.
Mợ cũng sững :
“Tiểu Dã về quê ? Không nó đang chạy xe ? Sao thời gian về quê, còn dẫn cả Quảng Thu với Thái Sơn nữa?”
Cậu cũng gì về chuyện .
Đến khi Bạch Nguyệt Quý tan học về, hai ông bà liền gọi cô đến hỏi.
Bạch Nguyệt Quý là đến lúc thật .
Sau bữa cơm, cô đến phòng ông bà để trò chuyện nghiêm túc.
Nghe xong, cả hai ông bà đều sững sờ:
“Nghỉ việc ? Từ khi nào thế?”
“Ngay Tết ạ. Lần đó xuống phía Nam, chính là khi thôi việc, tự tìm đường ăn.” Bạch Nguyệt Quý .
Hai ông bà ngây , đó lập tức nổi giận:
“ là hồ đồ! Một công việc như , ước còn , nó bỏ là bỏ!”
Bạch Nguyệt Quý nhẹ:
“Cậu đừng tức quá. Thật cháu ủng hộ xuống miền Nam lập nghiệp.”
Dù cô ủng hộ, nhưng mợ vẫn đầy lo lắng:
“ miền Nam xa như , tình hình cũng …”
Bạch Nguyệt Quý liền với :
“Ngày nào cũng báo, chắc cũng thấy cả nước bây giờ đều đang thúc đẩy phát triển kinh tế. Sau Hội nghị Năm Ngày năm ngoái, Dã suy nghĩ nhiều, bàn bạc với cháu và Đổng Kiến, mạo hiểm một . Chúng cháu đều ủng hộ, và thật sự, cháu thất vọng. Còn nữa, cháu cũng mua căn nhà .”
“Cái nhà … các cháu mua ?” Cậu và mợ đều sửng sốt.
Bạch Nguyệt Quý gật đầu:
“Vâng, bọn cháu mua . Vì sợ mợ lo lắng nên lúc đó gì. thật sự thì miền Nam kiếm tiền lắm. Chỉ là một thì sức hạn, nên mới về quê tìm Quảng Thu với Thái Sơn, hai mà tin tưởng nhất để cùng .”
Cậu Cố im lặng.
Mợ cũng chỉ thở dài:
“Mấy đứa , gan lớn quá.”
Bạch Nguyệt Quý hiểu suy nghĩ của hai ông bà nên nhẹ nhàng :
“Thời đại khác mà. Hứa Nhã còn thư cho cháu, là nhà họ Niên thầu lò gạch cũ của quê đấy, cái chỗ mà hồi dạo từng ngang qua đó. Bây giờ nhà nước cho phép tư nhân ăn .”
“Nhà họ Niên thầu ?” Mợ chuyện vì thư ở quê chỉ kể mấy chuyện vặt.
“Là Hứa Nhã với cháu. Niên Viễn Phương còn tự về tìm hai của để cùng hợp tác nhận thầu.”
Mợ kinh ngạc, chỉ trong một thời gian ngắn mà đổi lớn đến thế.
Tuy trong lòng hai ông bà vẫn còn lo, nhưng cũng gì thêm nữa, đành đợi đến lúc cháu trai về tính tiếp .