Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 328.
Cập nhật lúc: 2025-06-17 02:09:47
Lượt xem: 114
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì quả thực cũng đã muộn rồi, mọi người lại làm việc cả nửa ngày trời, nên giờ không đi nấu cơm thì còn đợi đến bao giờ nữa.
Mấy chị em phụ nữ đều lần lượt quay về làm cơm, còn cánh đàn ông thì ở lại, ai cũng muốn nghe Chu Dã kể chuyện bên ngoài.
“Chu Dã, kể cho chúng tôi nghe chút đi, thủ đô trông thế nào vậy?” Lý Phong Thu và mấy người khác tò mò hỏi.
Chu Dã cũng không giấu giếm, liền kể về tình hình ở thủ đô, cũng như chuyện gia đình họ chuyển đến Bắc Kinh sinh sống thế nào.
Những thay đổi trong tâm lý thì anh không nói nhiều, vì mọi người cũng chẳng mấy ai hứng thú, nói ra chỉ tổ phí nước bọt.
Anh tập trung kể chuyện vợ anh vừa học đại học vừa chăm chỉ viết bài, là người chống đỡ cả gia đình vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Còn bản thân anh thì tranh thủ thời gian ở nhà học lái xe, thi bằng, rồi nhờ may mắn đúng lúc có nhà máy lớn tuyển tài xế tạm thời nên mới ứng tuyển làm tài xế lái xe tải.
“Ở Bắc Kinh chi tiêu có cao không? Mẹ của Viễn Phương về kể là trên thành phố cái gì cũng tốn tiền, tiêu tiền mà đau cả gan.” Mẹ Lý Thái Sơn hỏi.
Lúc này Kim Tiểu Linh – vợ Lý Thái Sơn – dù nói là về làm cơm nhưng vẫn nấn ná ở lại nghe chuyện.
Chu Dã đáp: “Cao chứ, sao lại không cao? Cả nhà cháu mỗi tháng chi tiêu cỡ năm sáu chục đồng.”
“Năm sáu chục đồng á?!” Mọi người há hốc mồm ngạc nhiên.
Chu Dã nói: “Ừa, không tin hả?”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Sao mà cần nhiều tiền dữ vậy? Thím nghe mẹ Viễn Phương bảo hai mươi lăm đồng một tháng là đã dư rồi mà.” Mẹ Thái Sơn tiếp lời.
Chu Dã giải thích: “Hoàn cảnh khác nhau mà. Lương của Đại Ni nhà cháu chỉ mười đồng thôi. Hai đứa nhỏ Đâu Đâu và Đô Đô đi mẫu giáo mỗi tháng hết sáu đồng. Tiền thuê nhà và điện nước mỗi tháng cũng phải sáu bảy đồng. Chưa kể đến tiền ăn uống sinh hoạt của cả nhà.”
Mọi người nghe mà mắt tròn mắt dẹt, không tin nổi.
Nhưng thật ra con số đó vẫn còn khiêm tốn rồi, vì thỉnh thoảng vợ chồng anh còn dẫn con đi ăn ngoài, đi chơi các thứ, tất cả đều tốn tiền.
Chi tiêu thực tế của gia đình anh mỗi tháng phải gần trăm đồng.
Con số sáu mươi đồng này là anh nói cho cậu và mợ nghe, vì hai ông bà đã thấy số đó là cao rồi. Nếu biết là gần trăm đồng thì chắc không thể chấp nhận nổi.
Dù biết vợ anh kiếm được nhiều, hai ông bà cũng sẽ nói vào vài câu, vì đến giờ nhà họ vẫn chưa mua nổi căn nhà nào ở thủ đô.
Nhưng Chu Dã đã quyết định, năm nay sẽ nói cho cậu và mợ biết là nhà đã mua xong rồi.
Lần này anh về quê là để dẫn Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu ra ngoài làm ăn, chuyện này thể nào cũng tới tai hai cậu mợ, vì hai bên vẫn thường xuyên viết thư cho nhau.
Cái gì nên biết thì để họ biết luôn, giấu nhiều lại khiến người già lo lắng thêm.
Còn trong thôn, khi nghe đến số tiền nhà Chu Dã tiêu mỗi tháng, mọi người đều há hốc mồm:
“Mỗi tháng năm mươi đồng, vậy một năm là sáu trăm! Nhà cậu một năm tiêu sáu trăm đồng á? Vậy có núi vàng núi bạc cũng không đủ xài đâu!” Lý Đại Sơn nói.
Những người khác cũng không thể tin nổi.
Hồi trước ai cũng tưởng số tiền thưởng ba trăm đồng mà Bạch Nguyệt Quý nhận được có thể tiêu được một hai năm.
Ai dè lên thủ đô chưa tới nửa năm đã bay hết?
Quả là kinh hoàng.
“Đúng là như vậy.” Chu Dã nói “Trên thủ đô đâu giống ở quê mình, có thể ra đồng làm công lấy công điểm đổi lấy lương thực. Ở ngoài đó, trừ không khí ra thì cái gì cũng phải tốn tiền. Đi mua rau mà xin thêm một cọng hành, người ta cũng không cho, phải trả tiền. Ở quê thì khác, rau trong vườn mình trồng, muốn ăn gì hái nấy, có mất gì đâu?”
Cả đám người gật đầu lia lịa. Câu này thật sự quá đúng.
Bác gái Niên đi trông cháu giúp Niên Viễn Phương cũng từng phàn nàn y chang vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-328.html.]
Bà bảo sống trên thành phố thật sự không quen nổi, cái gì cũng phải trả tiền.
“Vậy tiền các cậu kiếm có đủ tiêu không?” Lý Phong Thu hỏi.
“Tiền tôi chạy xe, cộng thêm tiền nhuận bút của vợ tôi tranh thủ viết khi rảnh giữa lúc học đại học, cơ bản là đủ chi trả những khoản này. Nhưng cũng chỉ đủ cầm cự thôi. Đợi đến khi cô ấy tốt nghiệp đại học, có thể vào cơ quan chính thức làm việc thì lúc đó thu nhập sẽ khá hơn, chắc cũng đỡ áp lực phần nào.”
Chu Dã giấu đi phần thu nhập bất hợp pháp và khoản nhuận bút đang tăng vọt của vợ mình, nhìn từ bên ngoài thì đúng là như anh nói.
Cậu và mợ cũng chỉ biết đến chừng đó, dù họ cũng biết tiền nhuận bút của vợ anh cao.
Chuyện liên quan đến thu nhập trong gia đình thì chỉ có hai ông bà là biết, đến cả Lý Đại Ni – người sống chung nhà – cũng chưa từng được nghe đến những chuyện đó.
“Áp lực như vậy, sao cậu còn đưa cả cậu mợ lên thành phố? Thêm hai người ăn cơm mà.” Có người hỏi.
“Thì nhất định phải đón cậu mợ lên rồi. Mấy người không biết đâu, năm ngoái nhà bên cạnh suýt nữa bị bọn buôn người bắt cóc đứa con. Cũng may là Sư Tử tìm lại được. Lúc tìm được, đứa nhỏ đã bị trói tay bịt miệng nhốt trong sân nhà, chuẩn bị đưa đi rồi!” Chu Dã kể.
Câu nói đó làm mọi người giật mình sợ hãi.
Ai cũng biết quê nhà từ trước đến nay chưa từng có chuyện như thế, không ngờ ngoài kia lại xảy ra chuyện kinh khủng vậy!
“Phải trông chừng kỹ mấy đứa nhỏ nhà Đâu Đâu đó!” Thím Trương lập tức nhắc.
“Thím yên tâm đi, có cậu mợ ở nhà trông rồi. Cũng nhờ cậu mợ mà cháu mới yên tâm lái xe ngoài đường, vợ cháu mới yên tâm đi học.” Chu Dã nói.
Nghe anh nói xong, ai nấy đều thầm hiểu: thành phố lớn thì tốt thật, nhưng áp lực cuộc sống cũng không nhỏ chút nào.
Không có công việc ổn định thì thật sự chẳng dễ sống gì.
“Anh Dã, sao anh không gửi ảnh về? Chỉ có ảnh của cậu với mợ thôi.” Lý Thái Sơn hỏi.
Ảnh của cậu và mợ thì thỉnh thoảng vẫn gửi về cho bà con trong làng xem, toàn là chụp ở các khu du lịch nổi tiếng, ăn mặc tươm tất, trông trẻ ra không ít, thần thái phơi phới.
Khiến cho mấy ông cụ bà lão trong thôn không khỏi ganh tị.
Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội cũng từng xem qua ảnh, cậu mợ giờ trông chẳng khác gì các cụ thành thị, tinh thần minh mẫn, khí sắc hồng hào.
Chu Dã cười đáp: “Bận quá, đâu có nhiều ảnh đâu.”
(Sự thật là… ảnh trong nhà đã đầy gần hai quyển album rồi.)
Chẳng qua không cần gửi về thôi. Nhà cũ giờ cũng đâu còn ai ở.
Ảnh của cậu mợ gửi một hai tấm là đủ, cũng coi như giúp bà con ngắm chút cảnh đẹp nơi thành phố lớn.
Đang trò chuyện thì anh cả của Lý Thái Sơn cùng chị dâu cũng đến, tất nhiên là tới hỏi tình hình của Lý Đại Ni ở bên kia làm việc ra sao.
Chu Dã cũng chào hỏi đôi câu xã giao.
Về phần tiền lương của Lý Đại Ni, thì đến lúc tan cuộc, buổi tối Chu Dã mới dặn riêng Lý Thái Sơn mang về.
Lúc đi theo họ lên thủ đô là khoảng cuối tháng hai âm lịch năm 1978. Bây giờ là đầu tháng năm năm 1979.
Tiền lương tháng năm chưa tính, chỉ tính phần lương các tháng trước, cộng lại là 140 đồng.
“Một người đi ăn ở miễn phí mà còn được nhiều tiền vậy à?” Mẹ của Lý Đại Ni vừa vui vừa ngạc nhiên khi cầm tiền.
Lý Thái Sơn liền dúi tiền vào tay chị ta: “Anh Dã nói rồi, đây là điều đã nói trước đó rồi.”
Mẹ Lý Đại Ni lúc này mặt mày rạng rỡ nhận lấy.
Một trăm bốn mươi đồng lận! Còn hơn cả chia tiền cuối năm nữa.
Nếu để người khác thấy chắc phải ghen tị lắm!
Ai cũng biết chuyện này, nhưng biết là một chuyện, còn tận mắt thấy lại là chuyện khác.