Tin tức khôi phục kỳ thi đại học đăng các tờ báo quốc, nên chắc chắn là thật, tuyệt đối thể là tin đồn.
Ngay lập tức, các thanh niên tri thức đang đồng chút do dự bỏ việc về mượn sách, sách, ai còn ruộng nữa.
Đặng Tường Kiệt đến lúc mới chính thức “đình công”, về nhà học bài.
Sở Sương, Hứa Nhã, Bạch Nguyệt Quý và Đổng Kiến cũng .
Tất nhiên họ cũng hòa dòng học hành, nếu khác sẽ thấy khó hiểu, vì thật họ đều âm thầm chuẩn từ sớm.
Còn đối với những hành động của thanh niên tri thức, lão đội trưởng gì, cũng ép họ đồng việc, vì ông hiểu rõ nỗi khao khát thi đại học của đám thanh niên.
Muốn học thì cứ học , dù nếu đồng thì họ cũng chẳng bao nhiêu.
Nếu chỉ nhóm thanh niên tri thức tham gia thi đại học, thì dù rôm rả nữa cũng chẳng liên quan gì đến dân làng.
mấu chốt là: những cô gái trí thức lấy chồng là trong thôn cũng thi, chỉ là họ, mà Trần Tùng và Mã Quyên đều thi.
Cả nhóm vẫn đang cật lực gặt lúa ngoài đồng, thì Lý Thái Sơn hỏi Chu Dã:
“Anh Dã , chị dâu định thi đại học ?”
“Tất nhiên là .” Chu Dã chút do dự trả lời.
Anh cuối cùng cũng thấy ánh sáng cuối con đường , quá mừng rỡ!
Hạt Dẻ Rang Đường
Đoán chừng xong vụ mùa năm nay là khỏi lao lực vất vả nữa!
Lý Thái Sơn tiếp:
“Em khác thế nào, nhưng chị dâu thì học vấn cao, lợi hại, lúc nào cũng thấy sách. Em đoán mười phần thì tám chín phần là chị sẽ đỗ. mà nếu chị dâu đỗ học, còn mấy đứa cháu của em, với nữa, tính đây?”
Cố Quảng Thu, Lý Đại Sơn, Lý Phong Thu, thế cũng sang Chu Dã:
“ đấy, nếu của Đâu Đâu mà đỗ thật thì với mấy đứa nhỏ tính ?”
“Chuyện đó đơn giản thôi,” Chu Dã đáp, “vợ học đại học thì với mấy bố con sẽ theo luôn. Thuê nhà gần trường, mỗi tháng trả tiền ở, vợ tâm học hành, thì chuyên tâm chăm con.”
Tất cả đều là kế hoạch từ sớm, giờ đại học mở thật , cũng chẳng cần vắt óc tính toán thêm nữa, đến thì đến, luôn cách xoay sở.
“Đi thành phố lớn thuê nhà mà ở, chuyện nhỏ.” Lý Đại Hải xen .
Mọi đều gật đầu.
là chuyện nhỏ, ngoài thành phố thuê nhà, mỗi tháng đều mất tiền.
Chưa kể tiền ăn uống sinh hoạt, nhỡ con cái ốm đau, viện là tốn một mớ.
Chu Dã cũng chẳng thu nhập nữa.
“Chuyện lớn thì cũng chịu thôi,” Lý Thái Sơn , “chị dâu mà thi đỗ thật, thì Dã cũng thể để chị dâu một .”
Vợ chồng xa cách mỗi nơi một ngả, chuyện .
Hơn nữa, trong trường sinh viên, mà chị dâu , dù bốn con, ngoài ai cũng tưởng còn là gái chồng.
Đến trường mà chồng kè kè bên cạnh, thì… ai mà yên tâm cho ?
“Đến lúc đó chi tiêu sẽ lớn đấy.” Lý Phong Thu .
Chu Dã chỉ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-282.html.]
“Giờ gì, thi đại học chuyện dễ, chắc vợ đỗ .”
Ở ngoài đồng, Chu Dã đang bàn chuyện với mấy em.
Còn ở nhà, Bạch Nguyệt Quý thì đang chuyện với mợ.
“Không ngờ thật đấy, đúng là thi đại học sẽ khôi phục .” Bạch Nguyệt Quý .
Mợ thì phấn khích thấy rõ:
“Cháu mau mau học , đừng lo gì hết! Việc gì cũng mặc kệ, chỉ lo học thôi!”
Ôi giời ơi, sắp thi đại học !
Với bản lĩnh của cháu dâu nhà , chắc chắn là đỗ, chắc chắn là đại học sinh !
Nhà họ Chu mà đỗ đại học, đúng là tổ tiên phù hộ, mộ tổ bật khói nghi ngút!
Mợ kích động còn hơn cả Bạch Nguyệt Quý, bởi Bạch Nguyệt Quý sớm , nên gì bất ngờ nữa.
Bạch Nguyệt Quý bật , chuyện nghiêm túc:
“Mợ ơi, đại học với cháu là chắc như đinh đóng cột , vấn đề gì cả.”
Mợ cô với ánh mắt rạng ngời:
“Nguyệt Quý, mợ cháu giỏi mà, mợ sống từng tuổi , thấy ai xinh giỏi như cháu. … nhưng mà khiêm tốn, khiêm tốn !”
Bây giờ còn thi, mấy lời như thể để ngoài thấy .
Bạch Nguyệt Quý mỉm gật đầu:
“Cháu mà, cháu chỉ đang tính đến chuyện khi đỗ đại học thôi. Mợ ơi, nếu thật sự đỗ, cháu sẽ dẫn theo Chu Dã và mấy đứa nhỏ cùng rời . mà một chăm bốn đứa con, là đàn ông, cháu sợ ảnh xoay xở nổi. Nên cháu hỏi mợ, lúc đó mợ với chịu cùng bọn cháu ạ?”
Mợ cần suy nghĩ liền ngay:
“Chịu chứ ! Cháu cứ yên tâm, cháu mà học đại học , mợ sẽ với các cháu. Để các cháu tự xoay xở, mợ yên lòng !”
Rồi tiếp:
“Có điều, của cháu thì thôi , ông theo gì, chẳng giúp gì. Ở nhà việc kiếm công điểm vẫn hơn!”
Bạch Nguyệt Quý bật :
“Sao mà ? Cậu cũng chứ! Nếu thì mợ với chia cách hai nơi.”
Mợ xua tay chút do dự:
“Mợ già , chẳng quan trọng nữa. Chuyện của các cháu là quan trọng hơn. Để ở quê cũng chẳng , mợ tính ông mà, rủ ông , ông cũng chịu, sợ gánh nặng cho các cháu. Trừ khi các cháu sống dư dả , lúc rủ qua đó chơi chắc ông mới đồng ý.”
Bạch Nguyệt Quý trấn an:
“Làm gì mà gánh nặng chứ! Bọn cháu áp lực . Khi học, nhà trường cũng sẽ cấp trợ cấp. Khoản đó đủ để cháu trang trải chi tiêu học hành. Sau cháu vẫn sẽ bài kiếm tiền, nhuận bút để cho mợ lo sinh hoạt. Hơn nữa cháu với Chu Dã cũng dành dụm , nên sợ tiền tiêu. Kinh tế nhà sẽ mà.”
Mợ gật đầu, bà hai vợ chồng nhà của ăn của để.
Không đến tiền dành dụm, riêng cái hũ đáy lu nước ở sân , còn giấu nhiều món giá trị, bao nhiêu năm hề đụng tới.
Khi học đại học, chỉ cần mang theo là , cần thiết thì bán cũng tiền ngay.
Về phần thằng cháu trai, thông minh lanh lợi, thành phố , bà sẽ giúp trông bọn trẻ, để nó cũng tranh thủ tìm việc thêm gì đó.
Dù cháu dâu giỏi giang năng lực, thì cũng thể để một nó gánh vác cả gia đình lớn như .