Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 220.

Cập nhật lúc: 2025-05-31 11:44:19
Lượt xem: 101

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Nguyệt Quý lúc đó vốn đã hơi buồn ngủ, dạo gần đây chất lượng giấc ngủ của cô rất tốt, chạm gối là có thể ngủ ngay.

Ai ngờ lại nghe Chu Dã nói đến chuyện muốn làm “bao công đầu”.

Trong tương lai, đúng là anh chồng thô ráp này của cô sẽ bước chân vào ngành bất động sản, thậm chí còn nhúng tay vào nhiều ngành lớn khác, nên mới ngồi vững ở vị trí người giàu nhất không ai lay chuyển nổi.

Nhưng không ngờ giờ anh đã nghĩ đến chuyện làm thầu xây dựng, điều này khiến cô hơi bất ngờ.

“Sao lại muốn làm bao công đầu?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

Chu Dã đáp:

“Nếu thật sự đến ngày đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều thanh niên tri thức về lại thành phố. Mà trong thành phố vốn đã chật chội hơn nông thôn chúng ta, nếu đổ dồn về thì còn chỗ mà ở à? Không phải là cần xây nhà à?”

Bạch Nguyệt Quý nghe mà bật cười trong lòng, ngoài miệng thì đáp:

“Xây nhà đâu có dễ như vậy.”

Chu Dã nói tiếp:

“Đúng là không dễ, chắc phải làm đủ loại thủ tục.

Nhưng việc gì cũng do con người làm ra, nếu thật sự đến ngày đó, quốc gia cũng sẽ cần mình thôi.

Chẳng phải như vậy là đang giúp đất nước giải quyết vấn đề chỗ ở sao?”

“Nhưng muốn xây nhà thì vốn liếng cần nhiều, hơn nữa ngoài kia cũng không thiếu cảnh bị ăn chặn, bị lật lọng đâu.” Bạch Nguyệt Quý vừa nói, vừa khẽ vuốt mặt anh.

Trong nguyên tác, phần nói về Chu Dã không nhiều, vài dòng đã khái quát hết cả cuộc đời anh.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý hiểu, muốn có vinh quang trước mặt người đời, phía sau nhất định là những mồ hôi nước mắt không ai thấu.

Không có thành công nào là ngẫu nhiên.

Mọi thứ đều phải được vun trồng bằng nỗ lực và kiên trì.

Cô không biết, để ngồi lên được vị trí “người giàu nhất”, anh đã phải đánh đổi những gì, sau lưng anh có bao nhiêu đắng cay, thầm lặng không thể kể thành lời.

“Những chuyện này đúng là vấn đề lớn thật, nhưng từ từ mà làm. Nếu thật sự có ngày đó, thì lúc ấy hãy tính tiếp xem nên làm gì.” Chu Dã nói.

Anh không sợ bị chèn ép, chỉ sợ là cả đời không có cơ hội để bung sức ra làm một lần cho thoả.

Nếu có cơ hội ấy, thì dù có khó đến mấy, anh cũng dám lao vào.

Bạch Nguyệt Quý bật cười.

Anh chồng thô kệch này của cô tuy học không nhiều, nhưng tầm nhìn xa trông rộng, thật sự không phải người thường có được.

Một lần nữa, cô lại thầm cảm ơn cô em họ đã viết nên kịch bản này, thật sự đã tạo ra đúng kiểu người đàn ông mà cô mong muốn, tư duy đồng điệu, ánh mắt biết nhìn xa trông rộng.

“Cười gì đấy?” Chu Dã cười hỏi.

Bạch Nguyệt Quý ôm lấy mặt anh, hôn nhẹ:

“Cười vì em nhặt được bảo vật. Anh làm cả ngày mệt rồi, ngủ sớm đi nào.”

Ban đầu cô còn tính “âm dương điều hòa” một phen, nhưng nghĩ lại hôm qua mới thân mật, giờ cũng không còn hứng quá mạnh nữa, nên đành thôi.

Vẫn nên biết kiềm chế một chút thì hơn.

Chu Dã cũng cười, hôn vợ một cái, rồi nằm ngủ cùng cô.

Đây chỉ là một lần tưởng tượng về tương lai của hai vợ chồng, còn cuộc sống trước mắt vẫn phải tiếp tục như thường.

Ngày 27 tháng 3 là sinh nhật hằng năm của Đâu Đâu và Đô Đô.

Năm ngoái, sinh nhật đầu tiên của hai bé, mẹ làm cho một cái bánh kem, hai đứa còn nhỏ, ngây ngô ăn cùng mọi người.

Năm nay, bánh kem do Bạch Nguyệt Quý làm, rất to, được hai bé chia ra từng miếng, rồi phát cho mấy đứa nhỏ đến tham dự sinh nhật.

Niên Sinh cũng được chia một miếng, còn có Mãn Khố, Mãn Thương, hai con nhỏ của chị dâu Đại Sơn, một trai một gái.

Thêm cả con út nhà Đào Ngoã Phiến.

Năm nay Chu Tam Đản cũng được ăn bánh kem rồi, nhờ Mãn Khố rất thân với cậu bé, đặc biệt rủ cậu tới.

Trước cả Mãn Khố, mợ cũng đã nhắc Chu Tam Đản khi gặp cậu, bảo hôm đó nhớ đến ăn bánh kem.

Cậu bé cũng được chia một miếng.

Trời ơi, ngon quá xá là ngon!

Chu Tam Đản thấy bánh kem thơm ghê gớm, tiếc là người chia nhiều, nên cậu chỉ được một miếng nhỏ, ăn hai miếng là hết sạch.

Mợ hỏi:

“Trong lớp học có học hành chăm chỉ không?”

Chu Tam Đản gật đầu:

“Có ạ! Lần trước cháu còn được chín mươi điểm!”

Lần đầu tiên mợ hỏi đến điểm số, nghe vậy thì sửng sốt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-220.html.]

“Thật à? Vậy cháu giỏi lắm đấy!”

Chu Tam Đản hãnh diện đáp:

“Tất nhiên rồi, ngoài Lý Miêu Miêu ra thì cháu đứng thứ hai!

Lần sau cháu muốn đứng nhất luôn cơ!”

Lý Miêu Miêu là con gái của Lý Đại Hải.

Tụi nhỏ này học ở lớp mầm non, chính là lớp do Hứa Nhã phụ trách.

Còn lớp của Sở Sương là lớp lớn hơn, học sinh thì trình độ lẫn lộn.

Nhắc đến đây thì phải nói một chút về Sở Sương, cô thật sự là một giáo viên rất có tâm, còn tự làm đề thi để khảo sát trình độ đầu vào của học trò.

Cuối cùng, Sở Sương vẫn quyết định cho cả lớp học lại từ đầu, bởi vì dù có mấy đứa từng học chữ, thì nền tảng cũng quá yếu!

Chu Tam Đản là con trai duy nhất của vợ chồng Chu Xuyên và chị dâu Chu, giờ trong thôn cũng đã xây được trường học, họ tất nhiên cũng vui vẻ cho con đến đi học.

Mà đãi ngộ này thì Chu Đại Nha và Chu Nhị Nha không có.

Vì tuổi còn nhỏ, nên Chu Tam Đản được xếp vào lớp mầm non, thành tích thật sự khá ổn, lần trước thi toán đúng là được 90 điểm, bài kiểm tra do chính Hứa Nhã ra đề.

Cô ấy và Sở Sương dạo này đều rất bận, từ ra đề, chép đề đến chấm bài, đều là hai người xoay vòng làm.

Nhưng khi con người bận rộn với việc mình yêu thích, thì tinh thần lại rất phấn chấn, Sở Sương là thế, Hứa Nhã cũng vậy.

Việc Chu Tam Đản đạt 90 điểm, mợ còn mang chuyện đó kể lại với Bạch Nguyệt Quý.

Bạch Nguyệt Quý cười:

“Đúng là đứa trẻ khá thông minh.”

Mợ còn lấy ra một tờ giấy:

“Mợ đưa cho nó bút với giấy, bảo nó viết hai chữ cho mợ xem, cháu nhìn xem nó viết thế nào?”

Bạch Nguyệt Quý nhìn qua, cười nhẹ:

“Bây giờ mới bắt đầu học, viết được vậy là khá rồi.”

Rồi lại hỏi:

“Tam Đản chẳng phải là tên gọi ở nhà thôi sao?”

Mợ đáp: “Thì đấy chính là tên của nó.”

Bạch Nguyệt Quý: “……”

“Tên này… không ổn lắm đâu.” cô nói thật lòng.

Mợ cũng bắt đầu thấy phân vân:

“Nghe cháu nói vậy, đúng là không hay thật nhỉ?”

Bạch Nguyệt Quý thẳng thắn:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Hồi nhỏ ở nông thôn thì gọi vậy không sao, nhưng sau này lớn rồi, ra ngoài xã hội, ai cũng gọi Tam Đản Tam Đản… nghe vừa quê mùa lại không có chút khí chất nào, giống như bị sai đi làm phu phen vậy.”

Mợ gật đầu:

“Cháu nói cũng có lý… Thế cháu đặt cho nó một cái tên nhé?”

Bạch Nguyệt Quý lắc đầu:

“Nó có bố mẹ cơ mà, sao đến lượt cháu đặt tên. Mợ cứ nói với nó về rồi bảo bố mẹ nó nghĩ lại.”

Hôm sau, khi Chu Tam Đản mang giun đất đến, mợ liền nhắc đến chuyện đổi tên.

Cậu bé bẽn lẽn nhìn về phía Bạch Nguyệt Quý, đang tưới rau:

“Thím nhỏ, thím đặt tên cho cháu đi, thím đặt tên hay lắm.”

Mợ cười xòa:

“Cái này không phải mợ xúi nó đâu nha.”

Bạch Nguyệt Quý cũng không ngờ thằng bé lại nghĩ ngay đến cô, khẽ cười:

“Thím đặt tên rồi, mẹ cháu lại túm tai cháu đến tìm thím tính sổ thì sao?”

Chu Tam Đản quả quyết:

“Cháu sẽ không nói với họ đâu, chỉ bảo là tự cháu nghĩ ra.”

Cậu bé đã lớn thêm ba tuổi, đầu óc cũng linh hoạt hơn, và cậu hiểu rõ bố mẹ mình không thân thiết với chú thím.

Năm ngoái Tết đến, cậu còn ngại ngùng không dám xin lì xì, chỉ qua chúc Tết xong là lặng lẽ rút lui.

Bạch Nguyệt Quý trầm ngâm giây lát rồi nói:

“Cháu thấy tên Chu Thành thế nào? Thành trong chữ ‘thành công’.”

Loading...