Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 219.
Cập nhật lúc: 2025-05-31 11:44:04
Lượt xem: 76
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi rửa sạch rau dại được mang đến, Bạch Nguyệt Quý dùng chúng để làm bánh rau dại cho bữa tối.
“Mẹ ơi, em bé có ăn không ạ?” Đâu Đâu vừa ăn bánh vừa hỏi, thấy ngon nên nghĩ ngay đến em.
Đô Đô cũng nhìn sang bụng mẹ, chợt nhớ ra trong đó có em bé, liền lấy thêm một cái bánh đưa cho mẹ:
“Em thích ăn, mẹ mau ăn đi!”
Một mùa đông trôi qua, hai anh em đã nói năng rõ ràng hơn hẳn năm ngoái, trước chỉ nói được mấy từ đơn lẻ, giờ có thể nói thành câu ngắn mạch lạc.
Hai bé biết trong bụng mẹ có em gái.
Tại sao lại là “em gái” chứ không phải “em trai”? Tất cả là do Chu Dã dạy.
Cho nên bây giờ hai anh em đều tin chắc trong bụng mẹ là em gái, còn rất ra dáng làm anh, không còn quấn lấy mẹ như trước nữa, sợ mẹ mệt.
Thậm chí lúc đang chơi ngoài sân, còn chạy về nhà hỏi mẹ có muốn uống nước không?
Bạch Nguyệt Quý cười hiền:
“Mẹ ăn rồi, em cũng ăn rồi, các con ăn đi nhé.”
“Ăn thêm một cái nữa đi ạ.” Hai anh em vẫn muốn mẹ ăn thêm.
Bạch Nguyệt Quý không từ chối, nhận lấy cái bánh Đô Đô đưa, ngồi ăn cùng hai con.
Thấy mẹ ăn, hai đứa trẻ mới yên tâm, cũng cầm bánh vừa ăn vừa vui cười rạng rỡ.
Vừa ăn bánh, Bạch Nguyệt Quý vừa trò chuyện với mợ, nói rằng ngày mai muốn đi đào rau dại. Mợ cũng hứng thú, đang ăn bánh rau dại cũng thấy rất tươi ngon.
Khi Chu Dã làm đồng xong trở về, họ đã ăn xong, phần cho anh đã chuẩn bị sẵn vài cái bánh rau và một quả trứng gà.
Thấy bố về, Đâu Đâu đi lấy cốc nước đã được mẹ rót sẵn, còn Đô Đô thì chạy ra dây phơi lấy khăn, mang đến cho bố.
Chu Dã nhận lấy ly nước từ tay con trai lớn, uống một hơi rồi cười:
“Cảm ơn Đâu Đâu, nước của con ngọt nhất luôn!”
Đâu Đâu vui vẻ mang ly nước cất đi.
Rồi anh lại nhận lấy khăn của Đô Đô:
“Cảm ơn Đô Đô, bố đang định rửa mặt đây.”
Đô Đô cười toe toét:
“Rửa xong được ăn bánh rau!”
“Có bánh rau à? Thế thì bố phải rửa nhanh thôi!” Chu Dã bật cười.
Anh đến chậu rửa tay rửa mặt xong mới ngồi xuống ăn tối.
“Mợ, vợ ơi, hai người ăn chưa?” Chu Dã hỏi.
“Mợ với Nguyệt Quý ăn rồi, bánh vừa ra là ăn luôn cho nóng.” Mợ đáp.
Bạch Nguyệt Quý cũng gật đầu.
Hai cậu nhóc thì ngồi bên cạnh xem bố ăn, vì ăn no rồi nên chỉ ngồi ngó.
Chu Dã xé bánh đưa cho con, nhưng cả hai đều lắc đầu:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Không ăn nữa đâu, ăn no rồi.”
Chu Dã cười, vừa ăn vừa cảm thấy ấm lòng. Ăn hết mấy cái bánh, rồi bóc thêm quả trứng gà.
Biết chừng đó chắc không đủ no vì anh làm việc nặng, mợ lại mang thêm vài chiếc bánh bắp trong nồi ra, anh ăn sạch sẽ cả đống.
Cuối cùng là một bát canh rong biển tôm khô.
Ăn xong, bụng mới gọi là lưng lửng.
Đâu Đâu và Đô Đô ngồi nhìn mà há hốc mồm, hai cậu bé cảm thấy bố thật giỏi, sao mà ăn được nhiều thế!
Ăn no, Chu Dã cầm quần áo ra sau nhà tắm rửa.
Cả ngày mệt nhoài, tắm xong mới thấy dễ chịu.
Anh không quên giặt sạch quần áo của mình bằng xà phòng, đến lúc này mới coi như kết thúc một ngày làm việc vất vả.
Đâu Đâu và Đô Đô chẳng chịu ngồi yên, đã dắt Sư Tử ra ngoài chơi mất.
Chu Dã ngồi trên chiếu trúc, thoải mái nói:
“Không biết bao giờ mới khôi phục kỳ thi đại học nữa.”
Mợ ngạc nhiên:
“Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện thi đại học? Có khi nào mở lại không?”
“Cháu chỉ nói linh tinh thôi. Nếu có thi lại, vợ cháu chắc chắn đậu đại học, thế là cháu có thể dựa vào vợ để ăn sung mặc sướng rồi.” Chu Dã cười hề hề.
Làm mấy năm rồi, đáng ra phải quen với công việc này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-219.html.]
Ví như Lý Thái Sơn, giờ không còn kêu ca như trước nữa, cũng quen với công việc lao động thường ngày rồi.
Chỉ riêng Chu Dã là không quen nổi, cả đời này chắc không bao giờ hợp với kiểu việc nặng bán sức này.
Mợ lườm anh:
“Cái miệng cháu nói được ra câu đó cũng giỏi thật!”
Chu Dã quay sang nũng nịu với vợ:
“Vợ ơi, em chịu nuôi anh không?”
Bạch Nguyệt Quý liếc anh một cái đầy yêu chiều:
“Chẳng phải em đang cố gắng nuôi anh đấy sao?”
Chu Dã cười tít mắt.
Bạch Nguyệt Quý nhẹ giọng:
“Ráng thêm vài năm nữa thôi. Em đoán, chậm thì ba năm, nhanh thì hai năm, sẽ có tin thôi.”
Năm nay đã là 1975, năm 1977 sẽ khôi phục thi đại học, cũng không còn bao lâu nữa.
Nhưng Bạch Nguyệt Quý vẫn mong kỳ thi được mở lại càng sớm càng tốt.
Làm nông kiểu này thật sự quá vất vả đối với anh.
Mỗi ngày trở về là mồ hôi đầm đìa, quần áo dù có giặt sạch đến mấy, vẫn phảng phất mùi mồ hôi.
Đó là thứ mùi bám lại sau bao năm tháng đổ mồ hôi vì lao động chân tay.
Nhưng giờ cả đại gia đình đều sống ở đội sản xuất Ngưu Mông, nếu không ra đồng thì cũng khó mà nói với người khác được, dù xót anh phải bán sức, Bạch Nguyệt Quý cũng đành để anh đi làm.
Nhưng nếu kỳ thi đại học được khôi phục, cô thi đậu rồi thì có thể danh chính ngôn thuận đưa Chu Dã và các con lên thành phố, thuê nhà gần trường đại học để sống.
Đúng vậy, trước tiên là thuê nhà, còn mua nhà thì chắc chắn phải mua, nhưng không cần quá vội.
Về phần kế hoạch tương lai, Bạch Nguyệt Quý đã vạch sẵn hết rồi.
Sau khi cô vào đại học, sẽ để Chu Dã mang theo tiền của gia đình đi buôn bán làm ăn.
Còn cô thì ngồi đợi đếm tiền là được.
Có tiền rồi, cô không định lập nghiệp gì to tát cả.
Cô muốn gom một ít tứ hợp viện để dưỡng già, đến lúc thích hợp thì đi mua vài mã cổ phiếu sau này sẽ có giá, còn phải mua đất ở ba thành phố siêu cấp hàng đầu sau này, đặc biệt là đất ở những khu trọng điểm, càng nhiều càng tốt.
Vậy là đủ rồi.
Cô chẳng có khát vọng gì phải lao lực phấn đấu, nếu cần phải có người gánh vác, thì đó cũng phải là Chu Dã, chứ cô thật sự không muốn dấn thân.
Từ trước đến nay, Bạch Nguyệt Quý vẫn là kiểu người “cá mặn” không có chí tiến thủ.
Nhưng tư tưởng “cá mặn” này thì cả mợ lẫn Chu Dã đều không biết.
Mợ hơi tò mò hỏi:
“Thật sự sẽ khôi phục thi đại học à?”
Bạch Nguyệt Quý cười nhè nhẹ đáp:
“Đất nước mình không thể cứ thế này mãi được đâu. Muốn phát triển thì phải có nhân tài.
Ngày xưa có khoa cử để tuyển người tài khắp cả nước, bây giờ thì phải là thi đại học.
Dùng kỳ thi để chọn ra những học sinh ưu tú vào đại học, rồi đào tạo ra nhân tài xây dựng đất nước.”
Mợ nghe mà ngẩn ra, còn Chu Dã thì nhìn vợ đầy kính nể.
Cháu dâu rõ ràng đã nhìn thấy tương lai rõ ràng rành mạch!
Thật ra bản thân Chu Dã cũng cảm thấy vậy.
Anh từng lên thành phố, thấy rằng thành phố và huyện chẳng khác nhau là bao, phát triển thì lờ đờ trì trệ, không thấy sức sống.
Ao tù nước đọng thì làm sao có thể nuôi được rồng lớn cá to?
Chỉ là bị hạn chế bởi tư duy và tầm nhìn, nên anh không nghĩ được nhiều như thế.
Nhưng nghe vợ nói xong, tựa như mây mù tan hết, trời trong rạng ngời.
Bạch Nguyệt Quý cười dặn dò:
“Những lời này đừng nói ra ngoài, chưa đến lúc nói đâu.”
Mợ tất nhiên không nói ra ngoài.
Chu Dã lại càng không.
Đêm xuống, anh ôm vợ thì thầm về tương lai, cùng tưởng tượng những viễn cảnh phía trước.
Mặc dù hiện tại anh chưa nghĩ xa được như vợ, nhưng ít nhất, trong đầu anh đã có một mục tiêu: Anh muốn trở thành bao công đầu. (tức là thầu xây dựng)