Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 218.
Cập nhật lúc: 2025-05-31 10:35:57
Lượt xem: 80
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cái cô em chồng này đúng là không biết điều, sau này bố mẹ cô ấy già rồi, chắc mấy anh chị dâu cũng chẳng buồn qua lại nữa đâu.” mợ vừa lắc đầu vừa nói.
Chuyện trong nhà lão đội trưởng lần này cũng không nhỏ, nên Bạch Nguyệt Quý cũng có nghe được đôi chút.
“Nghe nói chồng cô ấy cũng chẳng được tích sự gì đúng không?”
“Còn không à? Gặp chuyện là trốn. Mợ nghe bà Trương nói, trước kia lão đội trưởng vốn không ưng mối này, nhưng chính cô ta cứ đòi cưới cho bằng được, thế là cưới. Cũng kiểu rùa vàng gặp đậu xanh, thấy nhau là hợp mắt!” mợ kể chuyện một cách tường tận.
Bạch Nguyệt Quý cười nhẹ.
Nghe mấy chị dâu như vợ của Đại Sơn kể, thì Lý Tiểu Lệ bên nhà chồng cư xử như thể đó là nhà mẹ đẻ, không biết làm việc lại cũng chẳng ra trò.
Không chỉ bị mẹ chồng ghét, mà cả chị em dâu bên ấy cũng coi thường.
Lần này mấy anh em Lý Đại Hải sang giúp đào móng, ban đầu còn có cả con trai lớn của Lý Đại Hải và của Lý Đại Sơn đi theo.
Nhưng chỉ đi được một ngày là không quay lại nữa.
Vì ngay cả một bát nước cũng không được cô em gái này mang ra, thế nên họ chẳng buồn đi tiếp.
Chính vì chuyện này, hai bà chị dâu như vợ Đại Hải và vợ Đại Sơn mới thấy rõ cô em chồng này thật sự quá tệ.
Ở nhà chồng thì bị cả nhà chồng ghét, về nhà mẹ đẻ thì bị cả anh trai chị dâu chán, mà vẫn cứ thấy mình đáng thương!
Đúng là kiểu không có mệnh công chúa nhưng lại mắc “bệnh công chúa”.
Cả nhà chồng lẫn nhà mẹ đẻ, ngoại trừ mẹ ruột ra thì chẳng ai còn muốn để ý đến cô ta nữa.
Nhưng dù gì, đó cũng là chuyện nhà người ta, Bạch Nguyệt Quý không định can thiệp.
Tính ra thì cô đã mang thai được bốn tháng, bụng cũng bắt đầu lộ rõ, nhưng tinh thần lại khá hơn trước rất nhiều.
Không còn hay buồn ngủ như mấy tháng đầu.
Cũng nhờ vậy, cô có thể tiếp tục viết bài gửi đi.
Mấy hôm trước, cậu bưu tá trẻ mang đến phiếu chuyển tiền và thư hồi âm, còn có thêm mấy tấm tem phiếu gửi kèm.
Bạch Nguyệt Quý rất thích công việc này, vì nó ổn định.
Lại còn có mợ giúp trông Đâu Đâu và Đô Đô, nên cô cũng rảnh rỗi hơn, có thời gian viết lách kiếm thêm thu nhập.
Hôm đó Hứa Nhã tan học về, đến tìm Bạch Nguyệt Quý hỏi chuyện dạy thay.
Cô ấy mang thai từ khoảng tháng 7, tháng 8 năm ngoái, gần như cùng thời điểm với Trương Xảo Muội.
Giờ qua một mùa đông, bụng đã to vượt mặt, chắc chỉ còn hơn một tháng nữa là sinh.
Nên Hứa Nhã cần tìm người dạy thay khi cô nghỉ sinh.
Sở Sương thì phải lo dạy lớp riêng, một mình dạy hai lớp là bất khả thi.
Còn Dương Nhược Tình với Mã Quyên thì không thân, nên cô không dám nhờ.
Muốn nhờ Bạch Nguyệt Quý dạy giúp nửa tháng, vì định ở cữ chỉ chừng đó thôi.
Bạch Nguyệt Quý từ chối ngay:
“Em còn phải viết bài nữa. Hay chị nhờ anh Đổng dạy giúp nửa tháng xem?”
Cô thật sự không hứng thú với việc dạy lũ học sinh nghịch ngợm kia, nghe đồn đứa nào đứa nấy nhảy như khỉ, không ai chịu nghe lời.
Cũng may là Sở Sương nổi tiếng nghiêm, trực tiếp lôi roi mây ra xử lý bọn quậy phá, đặc biệt là đám “đầu sỏ”.
Sau một trận roi nặng tay, không khí lớp học mới được dẹp yên.
Hứa Nhã cũng học theo, dạy lớp mình bằng roi mây luôn.
Chừng đó vẫn chưa đủ, Niên Viễn Phương còn đích thân đến trợ uy, biểu diễn một bài quyền quân đội oai hùng trước mặt lũ trẻ khiến tụi nhỏ choáng váng há hốc mồm.
Anh ta còn nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-218.html.]
“Ai mà dám ức h.i.ế.p vợ đang mang thai của tôi, thì đừng trách tôi không khách sáo! Còn nếu ngoan ngoãn nghe lời, lần sau tôi sẽ kể cho mấy đứa nghe chuyện trong quân đội!”
Nhờ thế, Hứa Nhã mới có thể ổn định việc giảng dạy.
Nhưng bảo Bạch Nguyệt Quý đi, cô dứt khoát từ chối, quá mệt!
Hứa Nhã cười khổ:
“Thật ra cũng không đến nỗi đâu. Nhưng thôi, chị sẽ đi nhờ anh Đổng vậy, phải trông cậy vào anh ấy rồi.”
Chuyện này bỏ qua, Bạch Nguyệt Quý hỏi sang chuyện mang thai.
Hứa Nhã cười dịu dàng, xoa bụng nói:
“Lúc mới đầu thì rõ là khó chịu, nhưng giờ đỡ rồi. Không biết có phải do bận rộn nên chẳng để ý đến mấy triệu chứng đó nữa không.”
Bạch Nguyệt Quý cười:
“Cũng có khả năng như vậy. Nhưng ăn có ngon không?”
Hứa Nhã vừa nói vừa ngượng ngùng:
“Trời ơi, ăn khỏe dã man luôn ấy! Chị không ngờ có ngày mình lại ăn giỏi như vậy. Mới buông đũa xuống đã thấy đói tiếp rồi!”
Không phải nói quá đâu, đúng là cảm giác như vậy thật, rất dễ đói. Có lúc đang dạy học mà tự dưng choáng váng, cũng là vì đói quá mà ra.
Nhưng may mà Niên Viễn Phương là người rất thương vợ.
Ví như lần trước anh ấy về, mang theo đủ thứ đồ ngon: một hộp bột mạch nha, một túi sữa bột, một gói kẹo sữa, trong nhà còn có cả đường đỏ, đường trắng, đường phèn… đều để cô ấy khi thèm thì pha nước ngọt uống cho đỡ cơn thèm.
Mỗi lần về, anh ấy đều mang theo vài tấm phiếu thịt.
Ví như hôm kia, Hứa Nhã nhờ mẹ chồng đi cắt về nửa cân thịt, không nhiều, vì phiếu thịt có hạn, nhưng mỗi tháng cũng có thể ăn thịt được hai ba lần.
Còn trứng gà thì càng quan trọng. Ngoài ba con gà mái cô ấy tự nuôi để lấy trứng ăn, cô ấy còn đổi trứng với hàng xóm, sợ cô ấy tiếc tiền không dám đổi, mỗi lần Niên Viễn Phương về đều tự đi đổi một rổ trứng cho vợ ăn dần.
Anh còn tới tìm Chu Dã, nếu có vào rừng săn được gà rừng, thì có thể mang tới đổi cho vợ anh ăn bồi bổ.
Chu Dã thì không nhỏ mọn, trước sau đã đổi cho Hứa Nhã ba con gà rừng.
So với nhiều bà bầu trong thôn, chế độ dinh dưỡng của Hứa Nhã quả thật là rất tốt.
Không ít phụ nữ mang thai trong thôn, muốn ăn một quả trứng cũng là thứ xa xỉ, dù đội sản xuất Ngưu Mông không đến nỗi nghèo, nhưng ai nấy đều sống tằn tiện, không ai dám buông thả ăn uống bừa bãi.
Mà Trương Xảo Muội, người mang thai gần như cùng thời điểm với cô, cuộc sống cũng rất khá.
Suốt thai kỳ, Cố Quảng Thu đều ra sông đánh cá hoặc lên núi săn thú, thím Trương dành dụm trứng gà cho cô, quả thật là được chăm sóc rất tốt.
Lúc Bạch Nguyệt Quý đang trò chuyện cùng Hứa Nhã, thì Trương Xảo Muội xách một cái giỏ đi tới, cười hỏi:
“Hai chị em đang nói gì mà vui thế?”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Đang tám chuyện mang thai ấy mà, còn chị đi đâu thế?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.
“Chị đi dạo với mẹ, nhìn thấy có rau dại nên đào ít mang về, mang cho em nè.” Trương Xảo Muội cười, đưa giỏ cho cô.
Bạch Nguyệt Quý bật cười:
“Chị giữ lấy mà ăn, còn mang qua đây làm gì. Mai em với mợ cũng định đi đào rau dại. Chị đào chỗ nào đấy?”
“Bên đồi phía đông, rau tươi lắm.” Trương Xảo Muội đáp.
“Chỗ đó nhiều không?” Hứa Nhã cũng có hứng thú.
Rau dại vào thời điểm này là ngon nhất, ai cũng thích ăn, dùng làm nhân bánh bao, hoặc bánh rau dại thì thơm lừng khỏi chê.
“Không nhiều lắm, phải đi tìm mới có.” Trương Xảo Muội nói.
Bụng của Trương Xảo Muội và Hứa Nhã to ngang nhau, nhưng Trương Xảo Muội trông mũm mĩm hơn, có lẽ vì ở nhà mẹ đẻ, được mẹ ruột chăm nom, nên sống cũng rất thoải mái, thư thái.
Hứa Nhã nói chắc chắn mai sẽ rủ mẹ chồng đi tìm rau, ăn suốt mùa đông toàn cải thảo với củ cải, ăn phát chán luôn rồi.
Bạch Nguyệt Quý cũng có ý định như vậy, cô cũng muốn đi đào rau dại để đổi vị.