Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 217.

Cập nhật lúc: 2025-05-31 10:35:43
Lượt xem: 90

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Tiểu Lệ vừa khóc vừa chạy đến tìm mẹ, đem toàn bộ những lời mà chị dâu cả, chị dâu hai, và cả anh ba nói kể lại y nguyên không sót một chữ.

“Con là em ruột của họ mà! Họ chỉ có mỗi mình con là em gái, vậy mà con không ngờ… đúng là coi con như nước hắt đi, hoàn toàn không xem con là em! Nhìn thái độ của họ mà xem, cứ như chờ bố mẹ trăm tuổi xong là sẽ cắt đứt quan hệ với con luôn ấy!”

Lão đội trưởng thì đang ung dung ngồi đọc báo ở bên. Tuy ông chưa từng học hành bài bản, nhưng từng đi lớp xóa mù chữ, lại siêng năng nên giờ đọc báo không vấn đề gì.

Bác gái Tôn tức đến run người, thấy ông vẫn dửng dưng như không, bèn nổi giận quát:

“Ông nó, ông không nghe thấy con bé Tiểu Lệ nói gì sao?”

Lão đội trưởng lúc này mới mở miệng:

“Anh ba con nói cũng chẳng sai. Nếu con còn không biết điều, sau này lúc bố mẹ trăm tuổi rồi, con thật sự không cần phải quay về cái nhà này nữa. Nếu sau này ở nhà chồng bị chồng đánh, cũng không ai đứng ra bênh con đâu, chỉ có mà ráng chịu thôi.”

Lý Tiểu Lệ sững người:

“Bố! Họ đối xử với con như vậy, mà bố còn bênh họ sao?”

Lão đội trưởng nhìn con gái, thản nhiên nói:

“Chúng nó là con trai, con dâu của bố, không bênh chúng nó thì bênh con à? Sau này già rồi, bố còn trông mong gì vào con sẽ về nhà chồng để hầu hạ trà nước cho bố à? Lúc còn ở nhà, con có bao giờ đổ cho bố một chậu nước rửa chân không? Giờ đi lấy chồng rồi, bố càng không dám trông chờ. Sau này bố chỉ trông vào con trai, con dâu và cháu chắt thôi.”

Câu này không chỉ là nói với con gái, mà cũng ngầm nói với vợ mình – Bác gái Tôn.

Nhưng Bác gái Tôn tất nhiên không chịu nổi, liền lớn tiếng phản bác:

“Ông già, nó là con gái ruột của chúng ta đấy!”

Lão đội trưởng đáp:

“Là con ruột nên tôi chưa từng bạc đãi nó! Trước khi lấy chồng, nó hầu như chẳng bao giờ ra đồng, chỉ làm vài việc lặt vặt trong nhà, vậy mà cũng chẳng ra gì, vẫn phải đợi chị dâu đi làm về rồi vào làm tiếp. Lúc gả đi, tôi chuẩn bị cho nó hai mươi đồng tiền mặt, hai cái chăn bông, hai bộ quần áo, hỏi xem ai có của hồi môn như nó chưa? Lý Tiểu Lệ, con còn thấy không đủ à? Con còn muốn gì nữa?

Đây là nhà mẹ đẻ, chứ không phải nơi để con ra lệnh sai bảo người ta. Đã gả đi rồi, về nhà thì phải biết điều, phải kính trọng các chị dâu!”

Nói trắng ra là dạy con cách làm người.

Nhưng Lý Tiểu Lệ không nghe lọt tai, bật khóc nức nở:

“Đây là nhà mẹ đẻ của con, con về nhà mình mà cũng phải rón rén giữ lễ nghĩa sao?”

Lão đội trưởng lạnh lùng đáp:

“Mấy chuyện này không cần bố dạy, con tự phải hiểu. Nhưng nhìn con cưới chồng bao nhiêu năm rồi mà vẫn chẳng khá lên chút nào.

Cái năm mươi đồng mà mẹ con hứa cho con, bố sẽ đưa. Nhưng chỉ có năm mươi đồng này, sau này sẽ không cho thêm một xu nào nữa.

Con lo cho rõ ràng cái cuộc sống bên nhà chồng của mình đi, chưa lo được thì đừng về nhà mẹ đẻ nữa, mỗi lần về là làm nhà này loạn hết cả lên!”

Tiền trong nhà là do lão đội trưởng quản, không để Bác gái Tôn giữ.

Ông rút ra năm tờ đại đoàn kết (mỗi tờ 10 đồng) đưa cho con gái, coi như xong.

Vì là con gái, ông có thể giúp một chút.

Nhưng con trai con dâu không có nghĩa vụ này, họ không giúp thì cũng không trách.

Chỉ trách con gái không biết điều, đến giờ còn giữ nguyên nỗi oán hận trong lòng.

Quả đúng là trong lòng Lý Tiểu Lệ đầy một bụng oán hận.

Cô ta hậm hực, cũng tỏ ra có khí phách, không nhận tiền, quay người bỏ đi, tuyên bố không cần cái nhà mẹ đẻ này nữa!

Chính Bác gái Tôn mới là người cầm tiền đuổi theo con gái, vừa chạy vừa gọi:

“Lệ Lệ, Lệ Lệ, chờ mẹ với!”

Lý Tiểu Lệ vừa khóc vừa nói:

“Mẹ, bố con là bố ruột con sao? Mẹ nói thật đi, con có phải là con nhặt từ đâu về không? Mấy lời như thế mà cũng có thể là một người bố ruột nói ra sao?!”

Bác gái Tôn bực quá chửi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-217.html.]

“Con đừng để ý đến cái lão già c.h.ế.t tiệt đó, ông ấy từ trước tới giờ là cái thứ mất hết lương tâm như vậy đó!”

Lý Tiểu Lệ khóc nức nở:

“Nhưng mà mẹ ơi, Lý Đại Hải bọn họ không ai chịu cho con mượn dù chỉ một xu! Làm sao con ra ngoài dựng được nhà gạch đây? Con không thể sống nổi ở cái nhà đó nữa rồi, mấy bà chị dâu bên ấy hợp lại bắt nạt con!”

Cô ta gọi thẳng cả tên anh cả ra, đủ hiểu đã giận đến cỡ nào.

Cô ta là em gái ruột, mà sao mấy người đó có thể tuyệt tình như vậy, sao có thể bạc bẽo tới mức không cho nổi một đồng?

Nếu không phải đường cùng, cô ta có muốn quay về vay tiền không?

Chỉ vì cô ta ở nhà trông con, không đi làm đồng, chỉ vì bận con nhỏ nên việc nhà cũng không đụng nhiều, vậy mà mấy bà chị dâu lại cứ bới móc, kiếm chuyện với cô ta.

Hôm nay châm chọc vài câu cho bực, ngày mai lại viện cớ gây sự, cãi nhau với cô ta.

Những lúc nhà mẹ đẻ gửi đồ qua, mấy đứa con của chị dâu cũng ăn theo, cuối cùng thì sao? Cho lũ sói đói vô ơn ăn mất rồi!

Chỉ vì làm ít việc một chút, mà đáng để họ mỉa mai đay nghiến, hành hạ người ta đến vậy sao?

Còn mẹ chồng cô ta nữa, đúng là một bà già độc ác hết thuốc chữa!

Lúc mẹ cô ta mang đồ sang nhà chồng thì cười niềm nở là thế, giờ không mang nữa thì quay sang ra lệnh, sai bảo đủ điều, cái này bắt cô ta làm, cái kia bắt cô ta lo, không có lúc nào được yên thân!

Thế nên lần này chia nhà, cô ta mới vui đến vậy.

Về thẳng nhà mẹ đẻ, tính lấy một khoản từ bên nhà mình để dựng căn nhà gạch sáng sủa, để rồi xem có khiến bà mẹ chồng và mấy bà chị dâu tức c.h.ế.t không!

Kết quả không ngờ là chẳng vay được lấy một xu từ tay anh chị mình!

Lý Tiểu Lệ nước mắt ròng ròng không ngớt.

Bác gái Tôn thì đau lòng không chịu nổi, cũng hùa theo con gái mà mắng bà thông gia cùng đám con dâu bên chồng con mình, mắng xong thì đưa luôn cho con gái năm tờ đại đoàn kết.

Còn móc thêm mấy đồng tiền lẻ bà tằn tiện tích góp được hằng ngày rồi dúi vào tay con:

“Trong tay mẹ không còn bao nhiêu, con cầm hết đi.”

Lý Tiểu Lệ cũng không khách sáo gì, cầm tiền xong là bỏ đi.

Cô ta thầm quyết định: sau này có cầu xin thế nào, cô ta cũng không quay về cái nhà mẹ đẻ này nữa!

Hạt Dẻ Rang Đường

Nhưng chưa tới hai ngày, cô ta lại khóc lóc quay về, bảo Lý Đại Hải bọn họ sang giúp đào móng làm nhà, vì ở bên nhà chồng, hàng xóm chẳng ai thân thiết, ông chồng thì vô dụng, có chuyện là trốn, nên giờ chẳng ai ra tay giúp cả.

Bên kia không nhờ được, thì chẳng phải lại phải quay về cầu nhà mẹ đẻ sao?

Dù không cho mượn tiền, Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà vẫn qua giúp đào móng.

Nhưng đến làm thì cũng phải tự mang theo đồ ăn, ngay cả một ngụm nước cũng không ai bên đó đưa cho.

Vợ của Đại Hải và vợ của Đại Sơn tuy rất tức cái đứa em chồng này, nhưng vẫn không nói gì, không muốn làm lớn chuyện.

Chỉ là Bác gái Tôn thì không nhịn được, đầy một bụng tức, lại còn lắm lời châm chọc, khiến hai bà chị dâu không nhịn được nữa mà phản pháo thẳng mặt.

Ngay trước lúc khởi công, nhà lão đội trưởng cũng đã cho cả xóm xem một màn kịch vui.

Cũng may là thời gian khởi công đến nhanh, Lý Đại Hải bọn họ cũng qua giúp vài ngày, làm không ít việc, rồi sau đó phải về đi làm công, không có thời gian nữa.

Phần còn lại thì đành để chồng Lý Tiểu Lệ tự xoay xở.

Dù vậy, Lý Tiểu Lệ vẫn trút lên đầu họ một tràng mắng mỏ, nói họ chưa làm xong việc đã bỏ về, cô ta không hài lòng tí nào!

Trên đường về, Lý Đại Hà tức đến mức nói:

“Sau này nó có chuyện gì, em tuyệt đối không tới nữa, các anh cũng đừng gọi em. Em xem như không có đứa em gái này!”

Lý Đại Hải và Lý Đại Sơn không nói gì, nhưng trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì.

Đi giúp mà không mong em gái em rể cảm ơn, nhưng mấy ngày trời vất vả, mà thật sự đến một bát nước cũng không ai cho uống.

Cứ như là mấy kẻ làm thuê!

Không đúng, ngay cả nhà địa chủ cũng không đối xử với tá điền kiểu này đâu!

Loading...