Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 216.

Cập nhật lúc: 2025-05-31 09:57:43
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn và nhóm của họ như Đào Ngoã Phiến… từng người một cũng lần lượt lên thành phố đổi Lão Viên Đầu. Tuy nhiên, không ai hỏi người kia đổi được bao nhiêu tiền, được nhiều hay ít đều tự mình chịu, bởi vì Lão Viên Đầu là do tự mình chọn.

Còn chuyện Chu Dã đi triệt sản, anh dẫn theo Cố Quảng Thu đến thành phố để làm thủ thuật, chuyện này được giữ bí mật đến mức ngay cả Lý Thái Sơn cũng không hề hay biết.

Ngay ngày hôm sau sau khi đổi Lão Viên Đầu, anh lại dẫn Cố Quảng Thu vào thành phố, gửi xe đạp xong thì lên xe đi thẳng đến bệnh viện thành phố.

Nếu hỏi vì sao không làm ở huyện thì là vì huyện của họ quá lạc hậu, không có chỗ làm thủ thuật này. Bác sĩ nghe anh hỏi đến chuyện triệt sản cũng sững người, sau đó mới phản ứng lại, bảo anh đến bệnh viện thành phố.

Thế là anh đi luôn.

Cố Quảng Thu vốn dĩ không biết, đến bệnh viện rồi mới biết cậu em họ muốn triệt sản. Anh lập tức kéo Chu Dã lại, lần đầu tiên trừng mắt nhìn cậu em họ!

Cố Quảng Thu nghĩ: Thằng này điên rồi à? Sao lại muốn triệt sản?!

Chu Dã nói: “Anh xem, em đã có Đâu Đâu với Đô Đô rồi, vợ em còn đang mang thai thêm một đứa nữa, trai hay gái gì cũng được cả, em không muốn sinh thêm nữa.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Cố Quảng Thu vẫn phản đối, triệt sản chẳng khác gì bị thiến!

Đúng vậy, trong thời đại này, nhiều người vẫn nghĩ triệt sản đồng nghĩa với việc bị thiến. Trước đây chính Chu Dã cũng từng nghĩ vậy.

Thấy anh họ hiểu lầm, Chu Dã kiên nhẫn giải thích rõ, sau đó còn dặn dò: “Anh Quảng Thu, chuyện này đừng nói ra ngoài nhé, anh biết là được rồi.”

Cố Quảng Thu thấy cậu em quyết tâm thật thì cũng chỉ biết thở dài, ngoài gật đầu ra thì còn biết làm gì?

Hôm đó, Chu Dã vừa đăng ký xong là được làm phẫu thuật luôn. Bây giờ mấy ca như vậy không hiếm, chỉ là thường thì người đến triệt sản đều là đàn ông trung niên. Thành ra vị bác sĩ già cũng hơi ngạc nhiên khi thấy một thanh niên như vậy tới làm.

Ông bác sĩ hỏi anh có mấy đứa con.

Chu Dã thuận miệng nói: “Hai đứa con trai, vợ tôi đang mang thai một đứa nữa. Nhưng nhà nghèo, không nuôi nổi, nên không muốn sinh thêm.”

Bác sĩ bảo: “Giờ chẳng có biện pháp kế hoạch hóa gia đình đó sao? Tránh thai là được rồi.”

Chu Dã lắc đầu: “Triệt sản vẫn tốt hơn.”

Vị bác sĩ cũng không nói thêm gì nữa, tôn trọng quyết định của bệnh nhân. Dù sao thì anh cũng có hai con trai rồi, vợ còn đang mang thai, không sinh thêm cũng là chuyện hợp lý.

Phẫu thuật triệt sản chưa tới nửa tiếng là xong.

Tuy nhiên, hôm đó vẫn phải nghỉ ngơi một ngày tại bệnh viện. Sau ca mổ, Chu Dã ăn một bữa sủi cảo do Cố Quảng Thu đi mua về. Ăn xong, anh ngủ một giấc thật say.

Cố Quảng Thu ở bên cạnh trông anh. Trước khi ngủ, Chu Dã bảo anh ấy cũng nên ngủ một chút ở giường bên cạnh, nhưng Cố Quảng Thu không chịu, chỉ ngồi bên cạnh ngủ gật canh chừng.

Chu Dã ngủ một mạch đến sáng hôm sau, tỉnh dậy thấy người khoẻ hẳn. Không nhịn được cảm thán với Cố Quảng Thu: “Đi bác sĩ vẫn nên chọn người già như thế này, tay nghề thật sự tốt.”

Giờ chỉ còn hơi ê ê một chút, còn lại thì chẳng có cảm giác gì.

Cố Quảng Thu ra hiệu hỏi anh có cần ở lại nghỉ thêm một ngày nữa không.

Chu Dã lắc đầu: “Không cần đâu, về thôi.”

Trước khi về, anh còn đi gửi số tiền mang theo vào ngân hàng, xong xuôi mới cùng Cố Quảng Thu ra bến xe đón xe về.

Về đến huyện thì trời đã xế chiều.

Tới chỗ gửi xe đạp trả phí, lấy lại xe, thế là lên đường về nhà.

Lúc còn đi cùng Cố Quảng Thu, Chu Dã vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi về đến nhà, gặp lại vợ rồi, anh liền tỏ vẻ như mình vừa “trải qua một kiếp nạn lớn”.

Mợ không biết họ đi đâu làm gì, nhưng chuyện của đám trẻ nếu không muốn nói thì bà cũng không hỏi nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-216.html.]

Dù gì đi với con trai bà, nếu thằng cháu có làm chuyện bốc đồng thì con bà chắc chắn sẽ cản lại.

Thành ra bà không hề biết chuyện triệt sản kia.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý thì chắc chắn là biết. Chính cô là người bảo anh đi triệt sản mà. Tất nhiên, cô cũng đối xử với anh rất dịu dàng và quan tâm sau đó.

Để anh nằm nghỉ trên giường mấy ngày liền.

Mà thật ra bây giờ đi triệt sản cũng hợp lý, vì đang đúng lúc nông nhàn, có nhiều thời gian nghỉ ngơi, hồi phục.

Thể chất của Chu Dã rất khoẻ, chỉ hai ba ngày sau là không còn vấn đề gì, nhưng Bạch Nguyệt Quý vẫn nhất quyết bắt anh điều dưỡng đủ bảy ngày.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này thì đúng là không thích hợp để quan hệ, bác sĩ đã dặn dò rõ ràng: phải đợi ít nhất một tháng mới được.

Chu Dã sợ ảnh hưởng đến “năng lực” của mình, nên hoàn toàn không dám manh động, cư xử vô cùng nghiêm chỉnh.

Nhưng trong mắt Bạch Nguyệt Quý, mối lo của anh thật ra là thừa thãi, bởi mỗi sáng cô đều thấy phản ứng của anh vô cùng rõ rang, có bị ảnh hưởng gì đâu chứ?

Mãi đến khi qua đúng một tháng, chính thức “thử súng”, phát hiện “phong độ” vẫn không suy giảm chút nào, Chu Dã mới thật sự yên tâm.

Lúc này, ở nông thôn cũng sắp bắt đầu vào vụ làm việc rồi.

Thế nhưng trước khi khởi công, nhà lão đội trưởng lại xảy ra một chuyện.

Chính là cô con gái gả đi rồi – Lý Tiểu Lệ – quay về nhà mẹ đẻ để mượn tiền.

Chuyện là bên nhà chồng cô ta vừa mới chia nhà, cô muốn ra riêng xây một căn nhà gạch, nhưng khi chia nhà chỉ được có năm mươi đồng, làm sao mà đủ?

Tất nhiên là Lý Tiểu Lệ quay về nhà mẹ để mượn thêm.

Bác gái Tôn đã đưa cho cô ta năm mươi đồng, cũng coi như rất rộng rãi với “bảo bối” của mình rồi.

Còn lại thì phải đi xin tiền ba người anh trai, mỗi nhà không nhiều, năm mươi đồng thôi!

Không chỉ mượn tiền, cô ta còn gọi cả ba người anh là Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà qua giúp đào móng, làm nhà, thậm chí còn gọi cả con trai lớn của Đại Hải và Đại Sơn qua giúp, bọn trẻ giờ cũng không còn nhỏ, có thể hỗ trợ được rồi.

Nói trắng ra là cần họ qua “ra mặt”, làm thể diện cho cô ta.

Kết quả, Lý Tiểu Lệ vốn rất tự tin quay về, nào ngờ lại vấp phải sự phản đối đồng loạt của các chị dâu.

Vợ của Đại Hải là người đầu tiên thẳng thừng từ chối:

“Muốn mượn tiền á? Nhà tôi lấy đâu ra tiền, không thấy chính nhà tôi còn đang ở nhà đất đấy à? Không có!”

Vợ của Đại Sơn cũng không hề nể nang gì, từ chối dứt khoát:

“Nhà tôi không có tiền, tiền vừa mới cho nhà mẹ đẻ vay để xoay xở, giờ đang thiếu trước hụt sau, một xu cũng không rút ra được đâu!”

Vợ của Đại Hà thì tính cách yếu đuối, không dám nói gì, nhưng người từ chối là chính Đại Hà:

“Em về tìm bọn anh giúp sức thì được, bọn anh có thể qua làm phụ được một tay. Nhưng em muốn bọn anh cho tiền để xây nhà gạch thì xin lỗi, chính bọn anh còn đang sống trong nhà đất. Nếu có tiền thì bọn anh chẳng xây cho mình trước à?”

Trước khi về, Lý Tiểu Lệ còn nghĩ chuyện này chẳng có vấn đề gì, mấy anh trai lúc chia nhà cũng được chia kha khá, sau đó ai nấy tự lo tài chính, sống cũng đâu đến nỗi nào, sao lại không có tiền?

Cô ta tức đến run cả người:

“Tôi là em gái của mấy anh đó! Mấy người đối xử với tôi như vậy à? Bố mẹ mình còn chưa c.h.ế.t đấy nhé! Đến khi họ mất rồi, tôi còn có cần về thăm nhà mẹ đẻ nữa không đây?!”

Gặp phải Đại Hải hoặc Đại Sơn thì có lẽ còn đỡ bị nói thẳng mặt như vậy, nhưng gặp phải Đại Hà, người chẳng nể ai, đến cả mẹ ruột còn dám tranh cãi, thì khỏi mong được nể nang.

Anh ta liền lạnh lùng đáp:

“Em muốn về hay không, tùy em!”

Loading...