Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 215.
Cập nhật lúc: 2025-05-31 09:57:29
Lượt xem: 87
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần này Chu Dã cùng nhóm người vào rừng sâu còn lâu hơn mọi khi, bình thường thì khoảng năm ngày là về, nhưng lần này mất đến bảy ngày.
Tuy vậy, trước khi đi anh cũng đã dặn dò với người nhà, nên mọi người ở nhà không quá lo lắng.
Bảy ngày sau, giữa đêm khuya thanh vắng, từng người lục tục về đến nhà.
Chị dâu Lý nửa đêm đã thức dậy, giúp chồng đổ nước nóng lau người, rửa mặt, đợi anh ta dọn dẹp sạch sẽ rồi mới từ trong túi lấy ra thứ này lần này kiếm được:
Một cái Lão Viên Đầu.
Lão Viên Đầu: tiền xu cổ
“Lão Viên Đầu? Ở đâu ra vậy?” – Chị dâu Lý sững người.
Lý Phong Thu thở dài:
“Bị người ta ép đổi lấy đấy.”
Chị dâu lập tức hỏi kỹ càng mọi chuyện.
Lý Phong Thu biết vợ mình kín miệng, nên không giấu, kể lại chuyện chuyến đi rừng lần này.
Sự thật chứng minh, có Chu phúc tinh đi cùng, họ quả thật không bao giờ tay không quay về.
Lần này lại còn là rừng sâu núi thẳm, nên thu hoạch cực kỳ dồi dào: Hai con hoẵng trưởng thành, hai con lợn rừng to, Cùng gà rừng, thỏ rừng các loại, gánh cả gánh, tổng lượng thịt không thua gì cả đàn lợn hay hoẵng.
Lần đi săn này, quá thu hoạch!
Nhưng rồi trong rừng sâu, họ gặp một nhóm người nhìn là biết không phải loại tốt lành gì.
Theo lời Chu Dã kể lại, có khả năng cao là bọn trộm mộ.
Bọn trộm mộ này đều là hạng liều mạng, hơn nữa giọng nói không giống người vùng này, không rõ từ đâu đến.
Nếu chỉ là hỗn chiến thì nhóm của Lý Phong Thu không hề sợ, bởi bên họ là cả nhóm đàn ông lực lưỡng, còn đối phương chỉ có bốn tên.
Nhưng vấn đề là:
Một trong bốn tên đó có vũ khí nóng – súng.
Cũng chính vì bên nhóm Chu Dã người đông, đối phương không muốn gây án mạng, sợ phiền phức.
Chúng chỉ muốn số thịt săn mà nhóm Chu Dã bắt được.
Cuối cùng, Chu Dã đứng ra mặc cả, bọn họ đưa thịt săn cho bọn trộm, đổi lại, được mỗi người một cái Lão Viên Đầu.
Chị dâu Lý nghe xong thì sợ đến run cả tim,
“Gặp cả bọn trộm mộ mang súng? Trời đất ơi, lần sau có đi đâu, an toàn là trên hết, những cái khác không quan trọng, biết chưa?”
Lý Phong Thu gật đầu:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Biết rồi, không ai muốn liều mạng cả. Nhìn bọn đó là biết toàn dân liều, trừ khi bị ép quá đáng, chứ chẳng ai muốn xung đột đâu.”
“Mà lần này tụi mình cũng không thiệt đâu, đồng hồ này đáng giá lắm!” Lý Phong Thu nói tiếp.
Chị dâu từng thấy loại đồng hồ này một lần:
“Nghe nói mỗi cái đáng mấy đồng cơ mà?”
Lý Phong Thu đáp:
“Lý Thái Sơn từng thấy Vương Nhị Anh bán một cái lấy được mười đồng!”
“Gì cơ, tận mười đồng?” – Chị dâu trợn mắt.
“Cụ thể không rõ, nhưng lúc nào rảnh anh sẽ đem lên thành phố đổi.”
Không chỉ nhà họ Lý bàn chuyện này, nhà Lý Đại Sơn, vợ chồng Đào Ngoã Phiến, Lý Thái Sơn và mẹ cùng Kim Tiểu Linh cũng rì rầm bàn tán.
Cố Quảng Thu thì không nói được, nhưng hôm sau Trương Xảo Muội qua hỏi Bạch Nguyệt Quý.
Bạch Nguyệt Quý đã biết việc nhóm Chu Dã gặp chuyện trong rừng sâu, nhưng giấu không kể với mợ để khỏi làm người lớn lo lắng, liền ghé tai nói nhỏ với Trương Xảo Muội.
Nghe xong, cô nàng tim đập thình thịch mấy cái.
“Giờ an toàn rồi, chị yên tâm.” Bạch Nguyệt Quý trấn an.
Trương Xảo Muội thở phào, gật đầu:
“Đây, Lão Viên Đầu của nhà chị, hôm nào Chu Dã lên phố thì nhờ đổi giùm nha?”
Bạch Nguyệt Quý cười nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-215.html.]
“Hôm nay anh ấy nghỉ ngơi, mai bảo Quảng Thu đi cùng anh ấy.”
“Ừ, thế cũng được.”
Hôm sau, không chỉ Chu Dã và Cố Quảng Thu lên phố, mà Lý Thái Sơn cũng đi cùng.
Lý Thái Sơn hỏi:
“Anh Dã, mấy Lão Viên Đầu này thật sự đáng giá không?”
Chu Dã đáp:
“Anh không dám chắc mấy cái của bọn họ, nhưng ba cái của chúng ta, anh dám khẳng định là đáng tiền.”
Vì lúc bọn trộm đưa đồng hồ ra, là rút cả nắm ra,
bảo họ tự chọn lấy một cái.
Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn, Đào Ngoã Phiến đều tự tay chọn, còn Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu, là Chu Dã chọn giùm.
Chu Dã thấy trong đám Lão Viên Đầu kia có cái giống hệt cái mà vợ anh nhặt được trong núi, liền chọn lấy ba cái, lúc đó người đối phương còn liếc anh một cái, nhưng cũng không nói gì.
Anh đoán chắc là bên kia thu hoạch được kha khá, nhìn cái bao tải ai nấy cũng phồng căng cả lên.
Sau khi giao dịch xong, ai về nhà nấy, nước sông không phạm nước giếng.
Cả nhóm sáu người của họ cũng đồng lòng giữ kín, ai cũng biết chuyện lần này không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không, chẳng khác gì tự rước họa vào thân.
Chuyện Niên lão nhị miệng tiện đi tố cáo bị người ta vét sạch của cải là bài học rõ ràng nhất.
Được Chu Dã cho đi cùng săn bắn, đều là những người biết chừng mực, không lắm mồm.
Thật ra lần này Chu Dã vào thành không phải để đổi lão Viên Đầu, anh chỉ đi gửi bản thảo giúp vợ, là mấy bài đã viết trước Tết.
Nhưng tiện đường, cùng Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu ghé luôn tiệm cầm đồ quốc doanh xem Lão Viên Đầu đáng giá bao nhiêu.
Kết quả: mỗi cái đổi được ba mươi đồng.
Chu Dã nhìn mà phải thốt lên:
“Tổ cha nó, quá lời luôn rồi!”
Quả nhiên, vợ anh mới là thần tài thật sự, theo vợ đi đâu là có lộc đến đó!
Đến Chu Dã còn vậy, Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu càng khỏi phải nói, sững người vì giá trị của cái Lão Viên Đầu.
Ra khỏi tiệm cầm đồ, hai người đều hưng phấn đến mức thở hổn hển.
Lý Thái Sơn kéo Chu Dã ra góc tường thì thầm:
“Anh Dã, ba mươi đồng lận đó! Không ngờ nó lại đáng giá tới mức này!”
Hồi trước, chỉ thấy Vương Nhị Anh bán được mười đồng, Lý Thái Sơn đã tưởng là quá lãi rồi, không ngờ lần này cái Chu Dã chọn giúp lại lên tới ba mươi đồng!
Cố Quảng Thu kích động thì không nói nhiều, lấy mười đồng trong túi ra đưa cho em họ để tạ ơn.
Lý Thái Sơn cũng định chia tiền cho Chu Dã.
Nhưng lần này Chu Dã không nhận lấy một xu,
“Tôi cũng có một cái mà, hai người cứ giữ lấy đi.”
Lý Thái Sơn hào hứng đề nghị:
“Vậy thì đi ăn một bữa hoành tráng đi!”
Chu Dã không từ chối.
Cả ba kéo nhau đến quán ăn, ăn bánh bao thịt lợn và bánh chẻo thịt, đổi phiếu ăn cộng tiền mặt, hai người tiêu hết hai đồng.
Nhưng mời được Chu Dã một bữa, giữ lại được hai mươi tám đồng, Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu mới cảm thấy yên tâm trong lòng.
Lý Thái Sơn đã tính kỹ rồi: Tám đồng đem về đưa cho mẹ giữ, Hai tờ “Đại đoàn kết” mười đồng thì đưa vợ cất giữ làm của để dành.
Cố Quảng Thu lần này vào thành, Trương Xảo Muội còn đưa cho anh cuốn sổ tiết kiệm năm ngoái hai người cùng làm.
Hai mươi tám đồng lần này, anh gửi vào ngân hàng luôn cùng lúc với Chu Dã gửi bản thảo.
Nhìn số tiền trong sổ tiết kiệm, Cố Quảng Thu cười toe toét không ngậm được miệng.
Chu Dã thấy dáng vẻ đó cũng bật cười theo.
Anh còn khuyên Lý Thái Sơn cũng mở một cuốn sổ tiết kiệm, nhưng Lý Thái Sơn quên mang hộ khẩu, nên chưa làm được.
Lý Thái Sơn nói chắc như đinh đóng cột:
“Lần sau vào thành, nhất định mang theo làm cái sổ. Vợ chồng em cũng phải dành dụm một quỹ nhỏ để dành!”