Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 213.
Cập nhật lúc: 2025-05-30 17:10:45
Lượt xem: 91
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong thôn thì chuyện náo nhiệt chẳng bao giờ thiếu, nhưng Bạch Nguyệt Quý cũng không quan tâm nhiều lắm.
Gần đây cô phản ứng buồn ngủ rất rõ rệt, ăn no là ngủ, ngủ dậy lại ăn, khiến Chu Dã cũng có phần lo lắng.
Anh sợ vợ mình không đủ chất dinh dưỡng.
Cá mà Cố Quảng Thu gửi đến thì Bạch Nguyệt Quý không ăn, thịt do anh mang về, dù là thịt dê hay thịt lợn, cô cũng không động đũa mấy, cùng lắm gắp một miếng cho có lệ.
Gần đây đến trứng cũng ăn không nhiều, chỉ ăn ít cải thảo, hoa quả và bánh ngọt.
Tuy sắc mặt vợ trông vẫn ổn, nhưng Chu Dã vẫn thấp thỏm không yên.
Bạch Nguyệt Quý liền dỗ:
“Bình tĩnh đi, giờ thai còn nhỏ, cần bao nhiêu đâu. Em ăn vậy là đủ rồi.”
Tuy ăn không nổi cá thịt, trứng cũng bắt đầu ngán, nhưng thật sự cô không thiếu chất dinh dưỡng.
Ví dụ như đậu hũ, sữa đậu nành, bánh hạt dẻ, gà hầm hạt dẻ thì cô không ăn được gà nhưng vẫn uống chút canh, thêm vào đó là rất nhiều loại bánh tự làm.
Nên nói thật thì không đến mức bị đói hay thiếu chất.
Đặc biệt là trong giai đoạn đầu thai kỳ, nhu cầu về chất cũng chưa cao lắm.
Chỉ là người đàn ông thương vợ này cứ muốn vỗ béo vợ, cảm thấy vợ càng mập càng yên tâm, giờ trông như vậy, anh lại thấy xót.
Mùng năm Tết, Chu Dã và Cố Quảng Thu đưa Bạch Nguyệt Quý, Trương Xảo Muội, cùng Đâu Đâu, Đô Đô và Niên Sinh, hai nhà rộn ràng đi chúc Tết họ hàng.
Vẫn là mượn xe lừa của chú Đào dùng tạm.
Cậu Cố và mợ tất nhiên rất vui mừng, Cố Quảng Hạ, Cố Tiểu Tây, Cố Tiểu Bắc cũng rất hoan nghênh chú hai và chú họ đến chơi.
Chỉ có vợ Cố Quảng Hạ vẫn như cũ, trốn trong nhà không ló mặt ra, còn lại mọi thứ vẫn ổn.
Nhưng không ai để ý đến chị ta cả, không ra mặt còn hay, đỡ làm người khác tức giận khi nhìn thấy thái độ.
Trong lúc trò chuyện, lại nhắc đến vụ nhà Niên lão nhị bị trộm.
Triệu Mỹ Hương mùng hai có dẫn con về nhà mẹ đẻ, nên bên đội sản xuất Cố gia cũng nghe được chuyện bên đội sản xuất Ngưu Mông có vụ trộm lớn.
Bị lấy mất hơn hai trăm đồng, số tiền này chẳng nhỏ gì cho cam, đúng là tin chấn động, sao mà không đem ra bàn tán.
Lão mợ nói:
“Tôi đã bảo là sẽ có chuyện mà, Niên lão nhị làm việc quá tuyệt tình, chẳng để cho mình đường lui. Đợi mấy người kia được thả ra, bọn họ chắc chắn sẽ không để yên đâu.”
Chu Dã gật đầu:
“Đúng là hóa điên rồi, bây giờ nhìn ai cũng là trộm.”
Cố Quảng Thu cũng đồng tình.
Hiện tại, vợ chồng Niên lão nhị đúng là nhìn ai cũng nghi ngờ là trộm, ngay cả anh đi bắt cá cũng bị họ nhìn soi mói.
May mà anh còn nhịn được, chứ người khác bắt đầu khó chịu rồi.
“Không ăn trộm nhà họ mà cũng bị nghi, ai mà không tức cơ chứ?”
Trương Xảo Muội nói:
“Họ còn đổ vạ lên đầu bác gái Niên nữa kia.”
Mợ ngạc nhiên:
“Sao lại lôi cả bà Niên ra mà trách?”
Trương Xảo Muội kể:
“Hồi trước không phải lão Niên bị tố cáo sao, bác gái Niên vừa về nhà liền nổi giận, mắng là nếu không phải vì hai vợ chồng họ đòi chia nhà thì đã chẳng lộ chuyện, dẫn đến bị tố cáo. Sau đó mới ép họ dọn ra ngoài sống.”
Mợ nghe vậy thì hừ lạnh:
“Đúng là không đẻ được lại đổ cho tử cung, không ngủ được lại trách cái giường. Chính họ đòi ra ở riêng còn trách bà Niên? Lão đại với lão tam nhà họ Niên có dọn đâu, sao bà Niên không mắng gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-213.html.]
Lúc trước cả nhà bị tố cáo rùm beng như thế, không cho bác gái Niên mắng vài câu xả giận à?
Với lại bác gái Niên mắng cũng đâu sai, chính vì họ đòi chia nhà, mới để lộ tài sản ra ngoài.
Ở cùng dưới mái nhà bao năm không hiểu rõ tính bác gái Niên sao?
Chẳng qua chỉ mắng chút cho hả, lại cứ tưởng thật.
Cứ nhìn vợ Niên lão đại và vợ Niên lão tam, giờ vẫn sống chung yên ổn mà.
Chỉ có mỗi nhà này đòi ra riêng, lại còn khoe mẽ làm nhà gạch ngói, cuối cùng bị trộm mất sạch, còn trách ai được?
“Hai vợ chồng y như nhau, giỏi đổ lỗi hơn ai hết.”
Chuyện đó cũng chỉ bàn qua một chút rồi thôi.
Nhìn thấy trời gần trưa, mọi người bắt tay nấu cơm.
Vẫn là Chu Dã qua giúp mợ nấu cơm.
Trước Tết, Chu Dã có đưa ít thịt qua làm đồ Tết, Cố Quảng Thu cũng mang không ít cá đông lạnh.
Nhưng mợ với cậu vẫn không ăn, để dành đợi hôm nay mọi người tới mới làm.
Vừa bận rộn, Chu Dã vừa cười nói:
“Nhà thím Trương còn gửi tặng một bộ lòng lợn nữa đó!”
Lúc Cố Quảng Thu đến mượn xe đạp, Chu Dã đương nhiên cũng biết chuyện đó.
Mợ cười bảo:
“Ừ, dọn sạch sẽ gọn gàng, chẳng cần mợ động tay, mang đến là cắt ra xào ăn luôn.”
Chu Dã bật cười:
“Thế này là biết làm thể diện cho anh Quảng Thu của cháu rồi, nhà thông gia này cũng tốt đấy chứ!”
Mợ cũng cười vui vẻ.
Hạt Dẻ Rang Đường
Lúc đầu, chuyện con trai thứ hai đi ở rể bên nhà vợ, thật ra bà với chồng đều có chút lo ngại, sợ nó không có tiếng nói, bị lép vế.
Nhưng mấy năm nay nhìn lại, bà thật sự hài lòng với nhà họ Trương.
Con trai sống tốt, lại được bố mẹ vợ là chú thím Trương đối đãi như con ruột.
Trương Xảo Muội cũng biết thương chồng, thấy anh mệt mỏi sau vụ thu hoạch thì dám g.i.ế.c gà bồi bổ cho anh ăn, cho ăn nhiều hơn.
Đến như vụ g.i.ế.c lợn chia thịt, mà cũng gửi một bộ lòng lợn sang, tất nhiên là nể mặt con trai, cũng là làm thể diện cho thông gia, để mọi người thấy con mình cũng có của đem về hiếu kính bố mẹ ruột.
Một nhà thông gia làm được như vậy thì chẳng có gì để chê trách.
Ít nhất khác xa bên nhà mẹ đẻ của con dâu cả, bà biết rõ tiền trong nhà con trai lớn đã bị đem về bên vợ xây nhà.
Theo bà nghĩ, đúng là “ném bánh bao cho chó” chỉ đi mà không về.
Nhưng mà đã chia nhà rồi, bà không nói thêm gì, không thèm chấp nữa.
Cố Quảng Hạ vẫn còn tốt, nên bà chỉ nhắc nó tự quản lý tiền bạc, nó nghe lời là đủ rồi, còn chuyện đòi tiền về thì thôi, không cần thiết.
Tiền đã mang đi xây nhà rồi, giờ còn gì để lấy lại?
Bên đó còn nghèo hơn bên này, Tết nhất lại gây sự thì mất vui, chỉ cần rút kinh nghiệm là được.
So ra, bên nhà họ Trương đúng là thông gia tốt, biết điều và có tình nghĩa.
Bữa trưa nhanh chóng được chuẩn bị xong, cả nhà quây quần ăn cơm.
Cá kho, gà xông khói hấp, khoai tây hầm, thỏ kho với miến, còn có canh củ cải, đúng là một bàn tiệc phong phú.
Vợ của Cố Quảng Hạ ngồi trong nhà, ngửi thấy mùi thơm thì cứ hy vọng chồng với con trai, con gái sẽ đem cho mình một bát, kết quả là chẳng có gì cả.
Điều đó khiến chị ta ấm ức đến muốn khóc.
Cái tên chồng vô lương tâm, bây giờ thật sự không còn xem chị ta là vợ nữa, hở chút là quát nạt, thậm chí ra tay, chứ ngày xưa đâu có thế.
Ngay cả con trai con gái cũng vậy, toàn lũ vong ân bội nghĩa, chẳng lẽ không nhớ ra còn có người mẹ đang nhịn đói sao?
Chỉ lo ăn uống sung sướng ngoài kia!