Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 211.

Cập nhật lúc: 2025-05-30 16:51:30
Lượt xem: 94

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu Cố ngủ một mạch đến hơn tám giờ sáng mới tỉnh dậy, cháo trứng mang theo từ hôm qua cũng nguội mất rồi.

Chu Dã bèn ra ngoài mua thêm một phần bánh bao nhân thịt lợn cải thảo mang về.

Sau khi ăn xong, cậu Cố hỏi:

“Lần này hết bao nhiêu tiền vậy?”

Chu Dã đáp:

“Bao nhiêu tiền thì cậu cũng không cần lo. Ba anh em bọn cháu chia nhau ra là được.”

Cậu Cố cười, nhưng cũng không khỏi thở dài:

“Người già rồi, không còn được như trước nữa.”

Thật ra cũng không phải dính mưa hay trúng gió gì, nhưng chẳng hiểu sao lại ho đến mức phát sốt cao, suýt thì mê man mất.

Nhưng lúc nửa tỉnh nửa mê, ông vẫn loáng thoáng nghe thấy giọng con trai và cháu ngoại, biết là họ thay nhau chăm sóc cho mình.

“Già gì mà già, cậu cũng mới năm mươi mấy tuổi thôi, tính theo trăm tuổi thì còn chưa tới nửa đời người. Về sau còn nhiều ngày tốt phía trước nữa, đừng nói mấy lời kiểu ‘tôi già rồi’.” Chu Dã cười nói.

Cố Quảng Thu cũng gật đầu đồng tình.

Cậu Cố cười cười:

“Thôi, cậu khỏi rồi, đi làm thủ tục xuất viện, mình về nhà thôi.”

“Không được đâu, hôm nay cậu vẫn phải nằm viện theo dõi thêm ngày nữa.” Chu Dã đáp liền.

Cậu Cố bèn cằn nhằn:

“Cậu muốn về, ở đây nằm mãi cậu thấy khó chịu trong người.”

Đúng là “ổ chó nhà mình còn hơn tổ vàng tổ bạc nhà người”.

Bệnh viện điều kiện cũng không tệ, lại có hẳn một phòng riêng, nhưng cậu Cố vẫn cảm thấy không thoải mái, chỉ muốn quay về nhà nằm giường đất ấm áp của mình.

Dù cậu nói thế nào, Chu Dã vẫn không đồng ý.

Cậu Cố đành nằm viện thêm một ngày, đến hôm sau thật sự không chịu nổi, cứ đòi lén ra về, Chu Dã mới đành để Cố Quảng Thu về báo với anh cả Cố Quảng Hạ đến đón bằng xe lừa.

Tuy cậu Cố không còn nguy hiểm, nhưng Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý cũng không giữ mợ ở lại nữa, vì bên kia vẫn cần người chăm nom.

Vừa về đến nơi, mợ đã xả một trận mắng cậu Cố te tua.

“Ông ốm một trận, làm thằng nhỏ Chu Dã với cháu dâu nó cứ áy náy, nghĩ do mời tôi sang nhà mà không có ai ở bên chăm ông, nên ông mới phát bệnh. Nhưng tôi biết rõ, ông đúng là tự mình làm khổ mình! Tôi không ở nhà là ông lại hút thuốc liên tục, đúng không?”

Cậu Cố không dám cãi lại, đúng thật như thế.

Mợ mắng tiếp:

“Lần này tôi quay về là để bắt ông bỏ thuốc cho bằng được. Sau này một hơi thuốc cũng không được hút! Không nghe lời hả? Tôi ly hôn rồi về ở với Chu Dã luôn! Dù sao tụi nhỏ cũng quý tôi, sẵn lòng nuôi tôi!”

“Cái gì? Giờ bà mọc cánh rồi hả?” Cậu Cố lẩm bẩm.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Cứ coi lời tôi là gió thoảng ấy, rồi coi tôi có làm thật không!” Mợ hừ một tiếng, không chỉ mắng suông, mà còn đập gãy cả ống điếu, còn đám t.h.u.ố.c lá thì bị bà ném hết vào bếp lửa thiêu sạch.

Cậu Cố nằm trên giường đất, cảm giác địa vị trong nhà tụt dốc không phanh.

Nói về Chu Dã.

Vì thức suốt đêm trông cậu Cố nên hôm sau nghỉ ngơi một ngày, nhưng sáng hôm sau anh đã vào rừng săn bắn.

Anh b.ắ.n được mấy con gà rừng, để lại một con ăn trong nhà, còn lại ba con mang qua cho cậu Cố bồi bổ.

Ngoài ra, tặng một con cho con trai đội trưởng đội sản xuất Cố gia, người đã giúp truyền tin đêm hôm đó.

Chu Dã đích thân mang gà đến tận nhà, cảm ơn tử tế, còn để lại con gà.

Cả nhà người kia đều có ấn tượng cực tốt với anh.

Ai nấy đều cảm thấy:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-211.html.]

Thằng cháu ngoại này của cậu Cố đúng là không uổng công thương yêu, còn giỏi hơn cả con ruột.

Chuyện vừa có việc là tức tốc đến nơi, lại còn biết cách trả lễ, lo toan chu đáo, không ai bằng.

Vì chuyện này, Chu Dã cũng hoàn toàn dứt bỏ ý định qua lại với cậu cả và cậu hai.

Cậu Cố bệnh nặng như vậy, mà cả hai bên không có lấy một ai tới hỏi thăm, vậy thì thôi, cắt đứt luôn quan hệ cho xong!

Thể chất cậu Cố vốn không tệ, thêm vào đó là được Chu Dã săn cho không ít đồ bồi bổ, ban đầu là hai con gà rừng, sau đó lại có thỏ rừng hầm xì dầu, ăn uống đầy đủ, nên sức khỏe hồi phục rất nhanh, chỉ khoảng một tuần sau là đã khỏe khoắn trở lại.

Hôm ấy Chu Dã còn mang hai lon trái cây ngâm đến cho ông ăn.

Cậu Cố nói:

“Thôi, đừng mang gì nữa, cậu khỏe hẳn rồi. Để dành cho vợ con cháu ăn đi, vợ cháu còn đang mang thai mà.”

Chu Dã cười:

“Làm sao mà vợ cháu thiếu phần được.”

Cậu Cố thở dài nói:

“Giúp cậu khuyên mợ cháu đi, đùng một cái cấm cậu hút thuốc, đêm qua cậu mất ngủ luôn đó.”

“Thuốc lá có gì tốt đâu, từ lâu nên bỏ rồi.” Chu Dã cũng tán thành chuyện bỏ thuốc, “Để hôm nào cháu mang ít kẹo đến cho cậu. Thèm thuốc thì ăn kẹo, ăn dần rồi cũng quên.”

“Nghe chưa? Mau bỏ thuốc đi. Suốt ngày không có việc gì làm thì lại đi gây chuyện, còn định để ông hút thuốc rồi ảnh hưởng đến việc viết bản thảo kiếm tiền của cháu dâu tôi nữa hả?” Mợ hậm hực nói.

“Mợ nói đúng đấy. Giờ thì mợ còn ở nhà, nhưng sau Tết mợ vẫn phải sang giúp cháu một tay nữa nhé.” Chu Dã gật đầu.

“Ừ, đợi qua Rằm tháng Giêng, mợ sẽ qua.” Mợ đáp.

Chu Dã ở lại chơi thêm một lúc rồi mới về.

Hôm nay trong thôn cũng khá náo nhiệt, ai nấy đều hào hứng cả.

Đang bàn chuyện mổ hlợn, ngày mai, đội sản xuất sẽ mổ hai con lợn béo mà đội trưởng đã chọn ra từ các hộ nuôi trong đội, mỗi con nặng khoảng một trăm năm mươi cân!

Béo không thể tả nổi.

Sáng hôm sau, cảnh mổ lợn quả thật náo nhiệt vô cùng. Không ai sợ lạnh, chẳng mấy ai còn bám giường, đều kéo nhau ra xem.

Tất nhiên Chu Dã cũng không thể vắng mặt, anh xách chậu đi theo như bao người khác.

Còn Bạch Nguyệt Quý thì không đi, dù có náo nhiệt đến đâu, với cô cũng không bằng chiếc giường ấm trong nhà.

Lại còn Đâu Đâu với Đô Đô vẫn chưa tỉnh ngủ, thế là ba mẹ con lại ôm nhau ngủ tiếp.

Giống như năm ngoái, lần này Chu Dã được chia một ít thịt nạc và một cái bao tử lợn mang về.

Bên nhà ông Trương cũng được chia kha khá. Năm nay, thím Trương còn làm sạch một bộ lòng lợn, đưa cho con rể là Cố Quảng Thu mang về bồi bổ cho cậu Cố.

“Đem về cho bố con ăn, xào cải chua là hết sảy.”

Thím Trương rửa sạch xong, cười đưa cho con rể.

“Đúng đấy, đem về cho bố ăn.” Trương Xảo Muội cũng gật đầu.

Cố Quảng Thu xúc động thật sự, mẹ vợ và vợ đúng là chu đáo, biết lo cho chồng và bố chồng.

Trong nhà vẫn còn chút tiết lợn và một miếng thịt nhỏ, thế là cũng khá đủ đầy.

Anh liền qua mượn xe đạp của Chu Dã, mang bộ lòng lợn đó về cho bố.

Mợ cũng nhận tấm lòng của bà thông gia, không khách sáo gì, chỉ dặn con trai nhớ về thay bà cảm ơn tử tế.

Món lòng lợn xào cải chua do mợ nấu quả thực ngon đến mức cậu Cố ăn mà mặt như muốn chui vào trong bát!

Thơm đến nức mũi.

Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc cũng được ăn ké một chút, đúng là có lộc.

Còn vợ của Cố Quảng Hạ, thì đứng trong nhà thèm chảy nước miếng, đến mức gãi cả nền gạch… mà vẫn không được ăn một miếng lòng lợn xào cải chua.

Mà cũng đúng thôi, chị ta đem hết tiền trong nhà cho mẹ ruột xây nhà, nên Cố Quảng Hạ quyết định từ nay về sau, tiền nong sẽ do chính anh quản!

Loading...