Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 210.

Cập nhật lúc: 2025-05-30 16:28:54
Lượt xem: 81

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chớp mắt đã đến ngày Tịch Bát.

Tịch Bát tất nhiên là phải nấu cháo Tịch Bát, mấy nguyên liệu cần thiết Chu Dã đã chuẩn bị sẵn, để mợ dậy từ sáng sớm mà nấu.

Mùi thơm ấy, đúng là thơm đến mức lôi cả Chu Dã từ trong chăn dậy.

“Mợ ơi, mợ nấu cháo Tịch Bát đúng là tuyệt đỉnh luôn ấy.”

Mợ cười tủm tỉm: “Cũng tại cho nhiều nguyên liệu mà.”

Đây là lần đầu tiên bà nấu cháo Tịch Bát đầy đủ nguyên liệu thế này, mà đúng thật, ngay cả bà cũng thấy thơm ngào ngạt không chịu nổi.

Cháo ngon thế thì đương nhiên không thể thiếu phần mang biếu cậu Cố.

Đến nơi rồi mới biết, mấy hôm nay cậu Cố không được khỏe, đang ho nhiều.

“Cậu, sao cậu ho ghê thế? Có chuyện gì vậy?” Chu Dã vừa bước vào đã nghe thấy tiếng ho, không nhịn được hỏi.

Cậu Cố ho khan mấy tiếng rồi mới lên tiếng: “Bệnh cũ thôi mà.”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Bệnh cũ gì chứ, năm ngoái còn thấy cậu khỏe re mà.” Chu Dã lo lắng, rót cho cậu Cố ly nước.

Cậu Cố uống xong cảm thấy dễ chịu hơn một chút: “Không có gì lớn, đừng lo.”

Nhưng Chu Dã vẫn không yên tâm, bèn hỏi Cố Quảng Hạ.

Cố Quảng Hạ nói: “Chuyện gì cũng ổn cả, không biết sao lại ho dữ vậy.”

Là con trai ruột, anh đâu có để bố thiếu thốn gì, nhưng người già mà, năm nay đúng là không bằng năm ngoái, tự nhiên cứ ho mãi không dứt.

Chu Dã hỏi: “Đã đi trạm y tế lấy thuốc chưa?”

“Lấy rồi, nhưng uống vào cũng chẳng thấy bớt, vẫn ho suốt.” Cố Quảng Hạ nói.

Cậu Cố vốn ho đã khổ rồi, giờ lại bị sốt nữa. May mà Cố Quảng Hạ trước khi ngủ còn qua xem thử, mới phát hiện ông nóng đầu như lửa.

Anh không dám chậm trễ, lập tức chạy đi gọi bác sĩ chân đất ở thôn về khám.

Bác sĩ chân đất vừa nhìn đã nói:

“Cái này phải đưa lên bệnh viện huyện khám ngay. Tôi ở đây không có thuốc.”

Cố Quảng Hạ liền đi mượn xe lừa của thôn, rồi về lấy tiền từ vợ.

Vợ Cố Quảng Hạ chỉ đưa có hai đồng, nhưng chính cô ta cũng biết, đi viện mà chỉ có hai đồng thì chẳng đủ vào đâu.

Cố Quảng Hạ tưởng vợ không chịu đưa tiền, nên giơ tay lên định tát!

Mọi chuyện có thể nhịn, nhưng nếu lúc này còn keo kiệt không chịu đưa tiền, thì anh tuyệt đối không bỏ qua!

“Có phải là em không muốn đưa đâu!” Vợ anh nhìn thấy ánh mắt ấy, biết là né không xong, liền vội nói.

“Vậy còn lề mề cái gì nữa, mau đưa đây!” Cố Quảng Hạ giận dữ.

“Tiền… tiền bị mẹ em mượn mất rồi, năm nay nhà mẹ xây lại nhà mà thiếu tiền… chỉ còn hai đồng này thôi, còn lại… bị mẹ mượn hết rồi…” Chị ta nói lắp bắp.

Năm nay bên nhà mẹ chị ta sửa nhà, tốn rất nhiều. Nhà mẹ chị ta còn nghèo hơn cả nhà họ Cố, làm gì có tiền? Đành phải qua chị ta mượn.

Cố Quảng Hạ tức điên:

“Nhiều tiền như vậy, cô dám đưa hết cho nhà mẹ sao?”

“Chỉ là mượn tạm thời thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu? Ai mà ngờ bố lại đổ bệnh đúng lúc này chứ?” Chị ta biện hộ.

Cố Quảng Hạ không đôi co nữa, lập tức sang mượn xe lừa của đội trưởng, còn nhờ con trai đội trưởng chạy sang đội sản xuất Ngưu Mông báo tin.

Thế nên Chu Dã là người đầu tiên nhận được tin.

Mợ cũng nghe tin, vội vã lo lắng.

Chu Dã liền nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-210.html.]

“Mợ đừng lo, giờ cũng tối rồi, mợ về nghỉ ngơi trước đi. Mai để anh Quảng Thu mang cơm vào bệnh viện huyện. Cháu mang theo tiền và phiếu, giờ đi ngay đây.”

“Được, cháu cẩn thận nhé.” Mợ tiễn anh ra tận cửa.

Chu Dã gật đầu, liền đạp xe nhanh chóng đuổi theo.

Bạch Nguyệt Quý lúc này cũng đã dậy, an ủi mợ:

“Có anh Chu Dã đi theo rồi, mợ đừng lo nữa.”

Trong lòng cô cũng thấy hơi áy náy, vì mợ sang đây, bên nhà cậu Cố chẳng ai để ý, thế là bệnh luôn.

“Lúc trước mợ bảo ông ấy đừng hút t.h.u.ố.c lá nữa, ông ấy lại không nghe!” Mợ không nhịn được mà oán trách chồng.

“Lần này khỏi bệnh rồi, thì bắt cậu bỏ thuốc luôn nhé.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.

Vì Chu Dã đã ra ngoài, nên Bạch Nguyệt Quý để mợ sang đây ngủ, sợ bà ở một mình nghĩ ngợi lung tung.

Còn Chu Dã, lúc này đang đạp xe hết tốc lực.

Tuy đội sản xuất Cố gia và đội sản xuất Ngưu Mông cách nhau khá xa, nhưng đường lên huyện lại trùng nhau, nên chưa đi bao lâu, anh đã đuổi kịp xe lừa của Cố Quảng Hạ.

“Anh Quảng Hạ!” Chu Dã gọi lớn.

Cố Quảng Hạ vừa thấy em họ tới, trong lòng lập tức yên tâm hẳn, có Chu Dã ở đây thì không sao cả. Anh dừng xe lừa lại.

Chu Dã dựng xe đạp xong là lập tức chạy đến xem tình hình của cậu Cố. Ông đang sốt nặng, đầu óc mơ màng, cả người lả đi.

“Mau đưa cậu vào thị trấn!” Chu Dã không chút do dự nói.

Xe lừa không nhanh bằng xe đạp, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào nó.

May là tốc độ cũng không đến nỗi, sau một hồi gấp rút thì cũng đã đến bệnh viện thị trấn.

Dù ở thời nào, bệnh viện cũng có bác sĩ trực ban về đêm, thời này cũng không ngoại lệ. Các bác sĩ rất có trách nhiệm, vừa thấy bệnh nhân là lập tức tiến hành hạ sốt vật lý.

Vì còn có bệnh nhân khác, bác sĩ chỉ dẫn Chu Dã và Cố Quảng Hạ tự làm.

Hai người đàn ông bận rộn cả đêm, nhiệt độ của cậu Cố mới dần dần hạ xuống.

Trong lúc đó, bác sĩ cũng đến kiểm tra vài lần, còn truyền dịch cho cậu Cố. Mãi đến nửa đêm, ông mới thấy dễ chịu hơn, ngủ được một giấc ngon lành.

Cũng đến lúc ấy, Chu Dã và Cố Quảng Hạ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Quảng Hạ, anh đi chợp mắt một lát đi.” Chu Dã nói.

“Không cần, em đi ngủ đi.” Cố Quảng Hạ lắc đầu.

Cuối cùng thì cả hai không ai chịu ngủ, cứ thay phiên canh chừng bên giường cậu Cố, cho đến tận sáng hôm sau.

Lúc ấy, Cố Quảng Thu mới mang hộp cơm đến.

Anh vừa biết tin lúc hơn 5 giờ sáng. Mẹ anh dậy từ sớm, nấu bữa sáng xong liền bảo anh mang vào bệnh viện.

Không có gì cao sang, chỉ là cháo trứng gà, đựng trong bình giữ nhiệt mang theo.

Anh mượn xe đạp của lão đội trưởng, nên đi rất nhanh, đến nơi cháo vẫn còn ấm.

“Tối qua cậu đã hạ sốt rồi, không sao đâu, anh Quảng Thu đừng lo.” Chu Dã an ủi.

Cố Quảng Thu đến bên giường nhìn bố, thấy ông đang ngủ say thì cũng yên lòng.

“Anh Quảng Hạ, anh ăn xong rồi về đi. Để em và anh Quảng Thu trông cậu là được rồi.” Chu Dã nói với Cố Quảng Hạ.

Có hai người em ở lại chăm sóc, Cố Quảng Hạ cũng an tâm hơn, huống chi xe lừa phải mang trả lại cho đội.

“Tiền trong nhà bị mẹ của Tiểu Tây cho nhà bên ngoại mượn hết để xây nhà, giờ chỉ còn hai đồng thôi…” Cố Quảng Hạ ngượng ngùng lấy ra hai tờ tiền, giọng đầy áy náy.

Chu Dã cười, không hề trách:

“Có gì đâu mà ngại? Em từng nói với cậu mợ rồi, chuyện nuôi dưỡng hay đau ốm, em nhất định phải góp phần. Toàn bộ chi phí để em ứng trước, sau này chia đều, sang năm khi đội sản xuất chia tiền thì trả em sau cũng được.”

Anh hoàn toàn đủ khả năng trả hết, nhưng không thể làm vậy, vì phải giữ thể diện cho hai người anh họ.

Chia đều ra là hợp lý nhất.

 

Loading...