Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 207.
Cập nhật lúc: 2025-05-30 16:00:00
Lượt xem: 102
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuộc sống của Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý thì vẫn êm đềm và ấm áp.
Nhưng ở trong thôn thì không được như vậy.
Ví dụ như giữa nhà họ Niên và nhà họ Vương, lần này thật sự đã trở mặt thành thù.
Vương Nhị Anh tuy không ra gì, nhưng dẫu sao cũng là con ruột của bác trai bác gái Vương, giờ bị nhốt vào tù, mà nơi đó đâu phải nơi dành cho người sống?
Vương Nhị Anh lần này vào trại, chẳng biết đến khi nào mới được thả ra, mà ở trong đó chắc chắn cũng bị đánh đập chẳng ra gì.
Lúc trước Trần Lão Tứ từng vào rồi, thảm hại đến mức nào còn gì?
Việc Niên lão nhị tố cáo khiến Vương Nhị Anh bị bắt, mối thù này chẳng phải quá lớn rồi sao?
Ngay cả bác trai Niên và Niên lão đại cũng phải nhíu mày.
Dù nói là Vương Nhị Anh đáng tội, nhưng lần này đắc tội đâu chỉ có nhà họ Vương, mà còn dính tới mấy nhà khác trong thôn nữa.
Những người bị bắt vào lần này, ai cũng đều bị túm bất ngờ, chẳng ai kịp trở tay.
Từng người một, tất cả đều bị bắt hết!
Mà tất cả là vì Niên lão nhị đứng ra tố giác, chẳng khác nào tự đi gây thù chuốc oán khắp nơi.
Niên lão đại từng sang nhắc khéo em trai, nhưng Niên lão nhị chỉ xua tay bảo “biết rồi”, rõ ràng là chẳng xem trọng chuyện đó.
Nhưng chuyện như vậy, chắc chắn người ta sẽ ghi lòng tạc dạ.
Chỉ là ngoài mặt ai cũng vờ như chẳng có gì xảy ra.
Sau khi mợ đi nói chuyện ngoài đường về, cũng kể đến chuyện này.
“Niên lão nhị làm kiểu này, sớm muộn gì cũng gặp quả báo thôi.”
Chu Dã nói: “Chắc chắn là gặp rồi.”
Anh đã thấy mình đủ phô trương rồi, thế mà sau khi tách hộ, Niên lão nhị còn khoa trương hơn cả anh.
Quả nhiên sự trả đũa đến rất nhanh.
Vì sáng sớm hôm sau, trước cửa nhà gạch ngói của Niên lão nhị bị treo lủng lẳng mấy con chuột chết, bị m.ổ b.ụ.n.g phơi gan!
Chị dâu hai nhà họ Niên mở cửa ra nhìn thấy, sợ quá hét lên một tiếng chói tai!
Tiếng la khiến cả xóm kéo nhau chạy tới xem.
Dĩ nhiên cũng bắt đầu có người đứng trước cửa mà chửi bới om sòm, khiến càng đông người xúm lại coi.
Chị dâu Lý và chị dâu Đại Sơn tới tìm Bạch Nguyệt Quý trò chuyện, cũng nhắc đến chuyện này.
Sau đó hai người về rồi, thì Cố Quảng Hạ đánh xe lừa tới đón Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc.
“Mấy đứa sang đây ở mấy hôm là được rồi, định ở luôn không về nữa hả?” Cố Quảng Hạ mắng.
Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc liếc nhau một cái, thật ra đúng là không muốn về thật.
Nhà cậu thoải mái quá trời.
Ngày nào cũng có thể ăn vài miếng thịt gà rừng, thỏ rừng, còn được uống sữa đậu nành, lúc thì đậu nành vàng, lúc thì đậu đen.
Chưa kể còn có cả điểm tâm, là thím làm, ngon cực kỳ.
Bảo sao họ không muốn đi?
“Anh Quảng Hạ còn đích thân tới đón bọn nhỏ, làm gì phải thế chứ?” Chu Dã cười.
“Ở đây lâu vậy rồi, không thể để chúng nó quen thói được.” Cố Quảng Hạ nói.
Hạt Dẻ Rang Đường
Mợ bèn nói: “Thôi được, con cứ đưa bọn nhỏ về đi.”
Mấy ngày trước bà đã bảo cháu mình đưa hai đứa nhỏ về, nhưng cháu trai không chịu, cứ giữ lại ở thêm ít hôm.
Giờ thì thằng con cũng coi như biết điều, tự mình đến đón rồi.
Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc thật sự lưu luyến không nỡ rời.
“Lần sau anh chị lại qua chơi với mọi người, đừng quên anh chị nha.” Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc rưng rưng mũi, nói với hai em họ.
“Ừ.” Đâu Đâu gật đầu.
Đô Đô cũng gật đầu theo. Mấy ngày qua, hai anh em này cũng không còn quấn lấy mợ nữa, mà đi theo anh chị ra nhà chú Trương chơi với Niên Sinh, vui phải biết.
Trước khi Cố Quảng Hạ tới đón hai đứa nhỏ, anh đã ghé qua nhà chú Trương xem Cố Quảng Thu và Niên Sinh. Không có gì mang theo, nên anh mang đến một túi giá đỗ đã làm sẵn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-207.html.]
Một nửa cho nhà chú Trương, nửa còn lại cho nhà Chu Dã.
Sau khi đưa hai đứa nhỏ đi, Chu Dã nói:
“Anh Quảng Hạ khách sáo quá, còn mang giá đỗ qua nữa.”
“Nó không hồ đồ, biết rõ Tiểu Tây và Tiểu Bắc sang đây đã ăn không ít thịt rồi.” Mợ cũng khá hài lòng.
Thằng con này biết suy nghĩ.
Hai đứa cháu nội tới chơi mấy ngày, ăn bao nhiêu thịt gà rừng, thịt thỏ rừng chứ?
Ngay cả trứng gà, cháu dâu cũng muốn hai đứa ăn chung với Đâu Đâu và Đô Đô, tính làm thêm phần cho chúng.
Nhưng bà thì không đồng ý.
Gà rừng với thỏ rừng thì là săn từ trên núi về, không mất tiền, chuyện đó bỏ qua đi. Nhưng trứng gà là phải mang đồ đi đổi, đâu có rẻ gì cho cam.
Cho dù là cháu ruột, bà cũng không thể để chúng ăn hết thịt rồi lại ăn luôn cả trứng, như vậy là chiếm lợi cháu trai quá rồi.
Còn giá đỗ thì không phải thứ gì đắt đỏ, nhưng việc con trai mang sang cũng chứng tỏ nó hiểu chuyện, như vậy là tốt rồi.
“Giá đỗ xào thịt nhé?” Chu Dã cười hỏi.
“Được.” Mợ gật đầu.
Nói về Cố Quảng Hạ, sau khi đưa hai đứa con về nhà rồi, anh mới đem xe lừa trả lại.
Vợ Cố Quảng Hạ cũng đã hỏi con trai con gái về chuyện bên nhà chú. Biết bên đó ngày nào cũng được ăn thịt, còn ăn đủ ba bữa, đến chị ta cũng phát thèm lắm rồi.
Nghĩ tới chuyện bọn trẻ chẳng mang được gì ngon về cho bố chồng, trong lòng chị ta lại càng tức.
Bà mẹ chồng này đúng là ích kỷ, ở bên đó ăn ngon uống tốt, thế mà chẳng thèm nghĩ đến chuyện mang gì về cho bố chồng!
Nếu bố chồng được ăn ngon, thì chẳng phải chị ta cũng có phần sao?
Vậy mà tay trắng trở về, tức không chịu nổi.
“Mẹ, năm sau con muốn đi học.” Cố Tiểu Tây nhìn sắc mặt mẹ mình, nhẹ nhàng nói.
Vợ Cố Quảng Hạ lập tức trợn tròn mắt:
“Con gái mà học cái gì chứ?”
Năm nay, con bé đã làm hết mọi việc trong nhà. Một đứa con gái chín tuổi ở nông thôn đã được xem là một lao động không nhỏ rồi.
Qua năm là lên mười, vài năm nữa cũng có thể gả đi được rồi, còn học hành cái gì?
Đi học là phải tốn mấy đồng bạc đấy!
Vợ Cố Quảng Hạ đương nhiên không muốn tốn khoản tiền “vô ích” này.
“Mẹ ơi, con hỏi thím rồi. Thím nói con gái phải học mới tiến bộ, mới thay đổi được số phận. Thím còn nói nếu con chịu học, học giỏi, thím sẽ dạy con viết bài kiếm tiền. Sau này con mà kiếm được tiền từ viết bài, con sẽ đưa hết cho mẹ giữ.” Cố Tiểu Tây nhìn mẹ mình, nói rõ ràng từng lời.
Những lời này khiến Vợ Cố Quảng Hạ động lòng thật sự, lập tức hỏi:
“Con nói thật à? Thím thật sự chịu dạy con?”
Chị ta vẫn luôn thèm thuồng khoản nhuận bút ba mươi đồng mỗi tháng của Bạch Nguyệt Quý.
Phải, sau khi Triệu Mỹ Hương về kể lại, chị ta đã biết rằng giờ Bạch Nguyệt Quý không còn nhận hai mươi đồng một tháng như trước nữa, mà đã tăng lên ba mươi đồng!
Ba mươi đồng một tháng đó!
Nếu con gái chị ta cũng có thể kiếm được từng đó tiền mỗi tháng, thì sau này chị ta còn phải lo gì chuyện tiêu xài?
“Thím chịu dạy, nhưng mà con không biết chữ, nên thím cũng không dạy nổi. Mẹ có chịu để con đi học không?”
Vợ Cố Quảng Hạ nhìn con gái:
“Con chắc mình có thể giỏi được như người ta không?”
“Con không dám chắc, chuyện này chắc chắn không dễ, nhưng con muốn cố gắng thử xem. Nếu con làm được, mẹ sẽ không phải lo không có tiền tiêu nữa.” Cố Tiểu Tây nói.
Vợ Cố Quảng Hạ cắn răng, rồi nói:
“Được rồi, sang năm mẹ cho con đi học. Nhưng việc nhà thì không được lười, còn nữa, phải học cho giỏi vào, nếu không thì mẹ lột da con ra!”
“Con sẽ cố gắng.” Cố Tiểu Tây chỉ nói vậy.
Nhưng trong lòng cô bé thì nhẹ nhõm hẳn.
Quả nhiên, chỉ cần làm theo lời thím dạy, bé đã có thể được đi học rồi!