Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 203.

Cập nhật lúc: 2025-05-30 11:29:17
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thịt lợn rừng hầm lần này không ít, ngoài phần mang sang cho cậu Cố, Chu Dã còn mang một phần sang cho cha đỡ đầu của Đâu Đâu — Đổng Kiến.

Trong tô thịt còn kèm cả khoai tây hầm, đầy ắp một tô lớn, phần thịt mềm nát nhiều vô kể.

Đổng Kiến cũng không giữ lại ăn một mình, mà còn chia cho Sở Sương một phần.

Đừng nói Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đối tốt với Đổng Kiến, vì thật ra Đổng Kiến cũng rất hào phóng.

Anh thường xuyên phải đến công xã, mỗi lần về đều hay mang chút đồ ngon về cho Đâu Đâu, mà còn có phần của cả Đô Đô.

Chẳng hạn như lần trước, không biết anh kiếm đâu được phiếu mua thịt, cắt một miếng thịt về, sau khi tự gói bánh bao thịt cải thảo thì còn mang hẳn một bát sang cho Đâu Đâu và Đô Đô cùng ăn.

Hạt Dẻ Rang Đường

Ngay cả mợ cũng thật lòng công nhận mối quan hệ cha đỡ đầu này.

Bà còn quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của Đổng Kiến, từng khuyên anh nên để mắt đến Sở Sương, cô gái vừa dịu dàng, khí chất lại nhã nhặn, có học thức, là một cô gái rất tốt.

Chỉ là hiện giờ Đổng Kiến không mấy bận tâm đến chuyện yêu đương nên cũng chẳng nói nhiều.

“Mợ à, tối nay cháu phải ra ngoài một chuyến.” Chu Dã vừa ăn tối vừa nói với mợ.

Mợ hơi ngạc nhiên: “Trong nhà vẫn còn nhiều thịt mà, đâu cần đi nữa?”

Phần mang cho cậu Cố là khoảng một cân, phần mang cho Đổng Kiến cũng gần một cân, trong khi miếng thịt mang về tận năm cân lận.

Hơn nữa, thím Trương cũng gửi cho Chu Dã một phần để tiện tay mang sang, còn định chia thêm cho mợ một miếng nữa, nhưng bị Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã từ chối.

Cho anh thì được, chứ cần gì phải đưa thêm cho mợ đâu?

Những chuyện này cũng không cần nói quá nhiều, quan trọng là nhà giờ còn nhiều thịt, trứng gà cũng dư.

Có hẳn một rổ đầy, khoảng năm, sáu cân, do mợ đổi với mấy bà cụ khác trong thôn, để dành ăn dần.

Mùa đông đến, gà mái ít đẻ trứng, nên phải trữ sẵn trứng để dùng dần.

Ngoài ra còn có một hũ trứng muối do mợ dùng trứng đổi được rồi tự ủ bằng phương pháp dân gian, mấy hôm nữa là ăn được rồi.

“Trời sắp chuyển xấu rồi, có khi sắp có tuyết, cháu đi thêm một chuyến kiếm thêm ít đồ ăn về trữ cũng chẳng sao.”

“Thế cháu nhớ cẩn thận nhé.” Mợ cũng không ngăn nhiều, chỉ dặn dò.

Chu Dã gật đầu đồng ý.

Đến gần mười một giờ đêm, anh mới lặng lẽ ra khỏi nhà.

Bận rộn suốt cả đêm, khi trở về đã hơn bốn giờ sáng. Lúc này trời lạnh tê tái, chắc phải âm ba, bốn độ.

Chở cả xe hàng trở về, Chu Dã thuận lợi vào nhà.

Mợ cố ý để cửa, nghe thấy tiếng động liền ngồi dậy khỏi chăn, thấy cháu mình lạnh đến nỗi mặt mũi tím tái, vừa cởi mũ xuống, hơi nước trên đầu còn bốc lên.

“Mau vào uống nước ấm cho đỡ lạnh đi.” Mợ vội vàng nói, rồi cùng anh bê đồ vào nhà.

Chu Dã khẽ nói: “Cháu không sao đâu, mợ mau về nằm nghỉ đi, kẻo cảm lạnh.”

“Không lạnh đâu.” Mợ vẫn giúp bê đồ vào nhà, sau đó rót nước nóng cho anh thổi nguội rồi uống.

Cũng nhờ vậy, mợ sống ở đây đúng là được hưởng phúc, cái gì cũng có phần, bình nước nóng cũng có riêng, ban đêm muốn uống nước không cần phải qua phòng cháu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-203.html.]

Chu Dã cầm ly nước uống xong, đúng là ấm dần lên thật.

“Cháu không sao nữa rồi, mợ về ngủ tiếp đi. Mấy món này để mai dậy sắp xếp sau.”

“Cháu cũng mau đi ngủ đi.” Mợ gật đầu.

Bây giờ bà cũng quen với chuyện cháu trai thường xuyên mang cả đống đồ về, dù tốn tiền, nhưng là chuyện riêng của vợ chồng nó, bà cũng không can thiệp nhiều nữa.

Dù gì bà cũng từng khuyên nhủ riêng rồi, nhưng không ăn thua, thôi thì khỏi nói, giúp đỡ che giấu là được.

Chu Dã quay lại phòng, cởi áo khoác rồi lên giường.

Bạch Nguyệt Quý đang ngủ ấm áp trong chăn, nhưng giờ lại bị một anh chồng lực lưỡng chui vào làm cô bắt đầu “có cảm xúc”.

Thật sự là dạo này cô cũng “ăn thịt” hơi nhiều, nên người có chút “nóng”.

Chu Dã cảm nhận được lời mời ngầm của vợ, làm gì có chuyện từ chối? Nhưng lần này anh nhớ bài học, cẩn thận đi lấy biện pháp tránh thai trước.

Hai vợ chồng ân ái xong thì ôm nhau ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau, Bạch Nguyệt Quý là người dậy trước.

Chu Dã về nhà muộn như thế, lại còn bị Bạch Nguyệt Quý “hút dương bổ âm” một trận, dù cô có cứng rắn đến đâu cũng không nỡ bắt anh dậy trông Đâu Đâu và Đô Đô được.

Sau khi dậy, cô mặc quần áo chỉnh tề cho hai đứa nhỏ rồi dẫn cả hai ra ngoài.

“Bà ơi, ăn cơm.” Đâu Đâu ngoan ngoãn nói với mợ.

“Ăn cơm.” Đô Đô cũng gật đầu, còn xoa bụng biểu thị rằng mình cũng đang đói.

Mợ cười dắt hai đứa nhỏ lại ngồi bên bếp lửa, vừa sưởi vừa mang trứng hấp và bánh hấp từ xửng xuống.

Nhưng trước khi ăn sáng, Bạch Nguyệt Quý vẫn dùng nước ấm đánh răng cho hai anh em.

Đâu Đâu rất hợp tác vì đã quen rồi, còn Đô Đô thì vẫn hơi kháng cự, Bạch Nguyệt Quý liền dỗ: “Phải đánh răng trước mới được ăn, không thì con chỉ được nhìn anh ăn thôi.”

Mợ đã đút cho Đâu Đâu một thìa trứng hấp, cậu bé ăn rất ngon lành.

Đô Đô nhìn thấy vậy thì đành ngoan ngoãn há miệng để mẹ đánh răng, xong xuôi liền há miệng đòi mợ đút cho ăn, gấp đến mức không chờ nổi.

Mợ cười đút một thìa, vừa đút vừa nói: “Đánh răng rồi nhìn khác hẳn, răng trắng sáng quá.”

“Giờ tuy chỉ mới là răng sữa, nhưng vẫn phải giữ gìn cẩn thận, không thì chưa kịp thay răng đã sâu hết cả rồi.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Mợ thì không rành mấy chuyện này, vì trẻ con ở quê thường không có ai bắt đánh răng, lớn lên mới biết đánh.

Trước đây mợ chỉ đánh răng một lần mỗi ngày, nhưng từ khi sang đây sống, bà cũng quen dần với việc đánh răng thêm một lần trước khi ngủ, mà đúng là có hiệu quả thật, sáng dậy miệng không còn mùi khó chịu nữa.

Có lẽ vì đã quen với sự sạch sẽ bên này, lần trước về quê ở vài hôm, cậu Cố tối không đánh răng, sáng hôm sau vừa mở miệng nói chuyện, mùi hôi suýt khiến mợ nôn ra bữa tối hôm trước.

Từ đó bà bắt cậu Cố cũng phải đánh răng buổi tối, khiến ông lẩm bẩm: “Học đâu ra cái thói kỳ quặc này chứ?”

Cậu Cố nói mình mỗi sáng đều đánh răng là đã hơn 90% người cùng lứa tuổi rồi, còn bắt đánh thêm buổi tối?

Nhưng do mợ kiên quyết, cậu cũng phải làm theo, chỉ là cứ than phiền tốn kem đánh răng…

“Tiểu Dã mang về nhiều đồ lắm, trứng gà các thứ mợ đã sắp xếp lại hết rồi, còn đường với mấy món khác nữa, chút nữa cháu mang vào trong phòng cất đi.” Mợ quay sang dặn.

Bạch Nguyệt Quý gật đầu, đợi ăn sáng xong sẽ sang xem mấy món Chu Dã mang về.

Loading...