Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 202.
Cập nhật lúc: 2025-05-30 10:30:42
Lượt xem: 98
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy miệng thì chị dâu Chu nói vậy, nhưng chị dâu Đại Căn và Triệu Mỹ Hương đã quen biết chị bao nhiêu năm, sao lại không hiểu trong bụng chị ta nghĩ gì chứ?
Chắc chắn là muốn làm lành rồi, chỉ là phía người ta không chịu thôi.
Còn chuyện mấy người ngồi buôn dưa lê thì tạm không nhắc đến nữa.
Bên trong thôn lúc này cũng đang xôn xao.
Trong năm, cả thôn chẳng mấy khi được ăn thịt, vậy mà giờ có mấy nhà cùng lúc thơm phức mùi thịt lan ra, ai mà không đỏ mắt ghen tỵ cho được?
Nhưng có ghen cũng chẳng ích gì. Bởi vì ở vùng này, từ mấy năm trước đã quy định rõ: ai vào núi săn được gì thì đó là của người đó.
Ai có bản lĩnh thì vào mà kiếm.
Có điều săn được hay không thì vẫn phải xem khả năng, không phải ai cũng làm được.
Mấy chuyện rối ren bên ngoài Bạch Nguyệt Quý cũng không quá để tâm, vì lúc này cô đang có chuyện để lo.
Tối qua đã quên không bảo Chu Dã dùng biện pháp tránh thai, sáng nay cũng không dùng nốt, lỡ mà dính thai thì biết làm sao?
Hai đứa con trai đã có rồi, cô thật sự không muốn sinh nữa.
Còn chuyện có tiếc nuối vì không có con gái không? Không hề.
Lúc mang thai Đô Đô và Đâu Đâu, cô chỉ muốn có một đứa, trai hay gái là do số trời.
Vì vậy sau đó luôn dùng biện pháp tránh thai. Dù đôi khi có vài lần quên, nhưng may mắn là chưa bị dính bầu.
Chỉ có điều, tối hôm qua và sáng nay đều không dùng, mà tính ra mấy hôm nay lại đúng là thời kỳ rụng trứng, nguy cơ cao nhất.
Mà thời này thì làm gì có thuốc tránh thai khẩn cấp đâu.
Thế nên Bạch Nguyệt Quý không nhịn được mà thở dài một tiếng.
Đúng là mỹ sắc hại người, lúc đó bị quyến rũ rồi, không nghĩ ra chuyện đó nữa. Nhưng nếu thật sự mang thai, thì cô vẫn sẽ sinh thôi.
Chỉ mong không “trúng thưởng” là được.
Hôm nay cô ngủ hơi muộn, đến khi tỉnh đã là chín giờ sáng. Ăn sáng xong thì ngồi viết bản thảo.
Đô Đô và Đâu Đâu được mợ dẫn ra ngoài chơi. Giờ hai đứa ở nhà là không chịu ngồi yên, mỗi ngày bắt buộc phải ra ngoài “giải phóng năng lượng”, không thì đến nóc nhà cũng bị lật tung.
Còn Chu Dã thì không có ở nhà, anh đi mang thịt lợn rừng hầm sang cho cậu.
Chỉ còn Sư Tử ở nhà làm bạn với cô.
Khoảng mười giờ, Chu Dã mang thịt về, còn Bạch Nguyệt Quý cũng đã viết được một đoạn.
“Vợ ơi, em ăn sáng chưa đó?” Chu Dã cười hí hửng ôm eo cô, cúi đầu hôn một cái.
Bạch Nguyệt Quý lườm anh một cái, hừ nhẹ: “Anh không dùng biện pháp tránh thai.”
Chu Dã cũng nhớ ra rồi, “Tối qua anh chỉ lo nhớ vợ, quên béng mất.”
“Cả sáng nay cũng quên.” Bạch Nguyệt Quý nhắc.
Chu Dã gãi đầu, “Lại quên thật rồi.”
Tuy nói thật ra thì không dùng với có dùng cảm giác khác nhau, nhưng anh thật sự không cố ý, chỉ là thật sự không nhớ ra.
“Lần sau anh nhất định nhớ!” Gã đàn ông thô kệch này vội vàng hứa hẹn.
Bạch Nguyệt Quý nhìn anh nói: “Tìm lúc nào đó đi triệt sản đi?”
Cô suy đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên để anh đi triệt sản cho dứt điểm, vì dùng biện pháp tránh thai mãi cũng không phải cách lâu dài, mà hiệu quả cũng không hoàn toàn tuyệt đối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-202.html.]
Nếu triệt sản rồi thì sẽ yên tâm hơn.
Chỉ là, hai chữ “triệt sản” ở thời đại này hiếm gặp lắm, còn ít xuất hiện hơn cả chuyện ly hôn.
Thế nên, Chu Dã chưa học cao, vừa nghe đã run lẩy bẩy: “V…vợ ơi, anh… anh không muốn làm thái giám đâu… Anh… anh sẽ cẩn thận mà, em đừng biến anh thành như thế…”
Bạch Nguyệt Quý ngẩn ra, thấy anh sợ đến thế thì mới chợt hiểu anh đang nghĩ gì, “Anh nghĩ đi đâu vậy, triệt sản chứ có bắt anh làm thái giám đâu?”
“Triệt sản không phải là… thiến anh sao?” Chu Dã run rẩy nói: “Vợ ơi, nếu anh thành thái giám thì sau này em chẳng khác nào sống góa vậy… Anh như thế này biết bao người còn ghen tị đấy, em… em đừng vì bốc đồng mà làm hỏng cuộc sống t.ì.n.h d.ụ.c nửa đời sau của mình nha…”
Bạch Nguyệt Quý thấy anh thật sự tưởng “triệt sản” là “thiến”, không nhịn được mà buồn cười.
Cô cố tình trêu, “Em không cần cuộc sống t.ì.n.h d.ụ.c gì hết, anh cứ đi thiến đi cho em!”
Chu Dã bắt gặp ánh mắt trêu ghẹo của vợ thì mới thở phào nhẹ nhõm, cười rồi rướn người hôn một cái, “Vợ ơi, đừng đùa mấy chuyện này nha, anh bị em hù c.h.ế.t rồi đó!”
“Anh à, em đâu có đùa với anh đâu. Vẫn phải đi triệt sản đấy, nhưng chỉ là triệt sản, không phải thiến. Hai chuyện đó khác nhau.” Bạch Nguyệt Quý vừa hừ nhẹ vừa cười.
Chu Dã nói: “Đợi khi nào anh vào thành phố, đến lúc đó sẽ đi hỏi bác sĩ xem sao.”
“Ừ, cứ hỏi đi, để bác sĩ giải thích rõ ràng cho anh.”
Việc bắt một người đàn ông sinh vào những năm 50 phải đi triệt sản thật sự quá tiên phong, bởi thời ấy gần như không ai có khái niệm đó, nên thấy khó tiếp nhận cũng là điều bình thường.
Cho anh ấy chút thời gian để chuẩn bị tâm lý cũng được.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Vợ ơi, sao em đột nhiên lại muốn anh đi… thiến vậy?”
“Không phải thiến, là triệt sản.” Bạch Nguyệt Quý nghiêm mặt sửa lời.
“Ừ ừ, thế sao em lại nghĩ đến việc để anh đi triệt sản?”
Bạch Nguyệt Quý vuốt nhẹ gò má anh: “Vì em cảm thấy có Đô Đô với Đâu Đâu là đủ rồi. Em không muốn sinh nữa. Anh đi triệt sản là giải pháp dứt điểm, khỏi phải lo về sau.”
Chu Dã hỏi: “Không muốn sinh thêm một bé gái nữa à?”
“Không muốn.” Bạch Nguyệt Quý thẳng thắn trả lời. Quả thật là cô không muốn.
Chu Dã thở dài, thật ra anh vẫn rất thích con gái. Nếu có một cô con gái mềm mại đáng yêu thì tốt biết mấy.
Nhưng cơ thể là của vợ, nếu cô không muốn thì thôi vậy. “Thế thì để anh tìm lúc đến bệnh viện hỏi thử.”
“Anh có thấy buồn không?” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh.
“Một chút.” Chu Dã cũng không giấu, đúng là có chút buồn.
Nhưng buồn thì cũng chẳng biết làm sao, chuyện này, Bạch Nguyệt Quý không thể thay anh gánh được.
Có người sẽ nói cô ích kỷ, nhưng thật lòng mà nói, với hai đứa con trai, cô cảm thấy như vậy là đủ, là đã xứng đáng với nhà họ Chu rồi.
Phải biết rằng Chu Xuyên và chị dâu chỉ sinh được mỗi cậu bé Chu Tam Đản mà thôi.
Chu Dã tuy tôn trọng vợ, nhưng đến tối vẫn cầm ít tiền vàng mã ra thăm mộ bố mẹ.
“Trời bây giờ lạnh quá, nếu không thì con đã dẫn Đô Đô và Đâu Đâu đến đây để bái lạy bố mẹ rồi. Hai đứa nó kháu khỉnh lắm, mợ nói là trông giống hệt con hồi nhỏ. Con tin là nếu bố mẹ còn sống, chắc chắn sẽ thích hai đứa lắm.”
“Chỉ là giờ lớn rồi, nghịch lắm, ngày nào cũng đòi ra ngoài chơi. Chuyện này thì đúng là giống con thật, hồi trước ở nhà cũng chẳng yên nổi.”
“…”
Sau một hồi lải nhải trò chuyện với bố mẹ, anh mới nhớ ra chuyện quan trọng nhất:
“À đúng rồi, bố mẹ, hai người nhất định phải phù hộ cho lần gieo hạt tối qua thành công đấy nhé. Nhất định phải để vợ con mang thai, tốt nhất là một bé gái. Bây giờ con chỉ mong có một cô con gái nữa thôi. Nếu bố mẹ đồng ý, chờ đến khi con làm ăn khấm khá, con nhất định sẽ chuyển mộ bố mẹ đến nơi phong thủy tốt nhất, để thầy phong thủy xem cho kỹ càng rồi an táng tử tế.”
Ngay lúc đó, tờ tiền vàng trên mộ gần như bị gió thổi tắt.
Chu Dã vội vàng dùng tay che lại, chắn gió không để lửa tắt. Nhìn thấy tiền vàng cháy gần hết, anh mới nghiêm túc dặn dò:
“Nhớ đấy nhé, đừng nhầm lẫn gì cả, nhất định phải là con gái thì mới chuyển mộ!” =))