Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 201.

Cập nhật lúc: 2025-05-30 10:30:18
Lượt xem: 91

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Dã cùng nhóm người vừa trở về, mùi thịt nướng liền lan khắp cả xóm.

Tự nhiên khiến mọi người trong thôn ghen tị không thôi.

Bởi sau khi trời tạnh mưa, không phải không ai muốn vào rừng kiếm chút thịt rừng đổi khẩu vị, nhưng không phải ai vào núi cũng săn được gì.

Ví dụ như Chu Xuyên cũng vào rừng rồi, mấy ngày nay đi ba chuyến, kết quả đến một quả trứng gà rừng cũng không mang về được.

Chị dâu Chu vừa ngửi thấy mùi vừa nghe được tin, về đến nhà liền cãi nhau to với Chu Xuyên.

Không phải cãi gì to tát, mà là chửi anh ta vô dụng, ăn hại, chẳng làm được việc gì cả ngoài ăn với ngủ!

Chu Xuyên tức điên, dĩ nhiên cũng không dễ dàng để chị ta mắng mà không phản kháng.

Lúc Triệu Mỹ Hương đến, hai người đang cãi nhau ầm ĩ, thấy cô đến, Chu Xuyên mới hậm hực bỏ ra ngoài.

“Làm gì mà lại cãi nhau nữa đấy?” Triệu Mỹ Hương hỏi, rõ là biết còn hỏi.

Chị dâu Chu tức tối nói: “Tại số tôi khổ, lấy phải loại đàn ông như vậy! Chắc kiếp trước tôi g.i.ế.c cả nhà anh ta nên kiếp này mới phải gả cho anh ta, cái gì cũng không làm được, ăn với ngủ là số một!”

Triệu Mỹ Hương nói: “Cô còn đỡ đấy, ít nhất Chu Xuyên cũng chưa từng lăng nhăng. Như tôi đây này, cái lão trời đánh nhà tôi, nếu không vì mấy đứa con thì tôi đã ly hôn từ lâu rồi!”

Chuyện của Giang Đại Hổ và Lý Tiểu Liên tuy bây giờ đã lắng xuống, nhưng ai trong thôn mà chẳng biết?

Từ sau khi bị lộ, hai người chắc chắn không có cơ hội qua lại nữa, không chỉ người ngoài dòm ngó, mà cả Triệu Mỹ Hương và Giang Nhị Hổ cũng đang theo sát.

Nhưng họ đã có một đứa con trai với nhau.

Giang Đại Bảo giờ đang do ông bà nội nuôi, nhưng mỗi lần nhìn thấy thằng bé, Triệu Mỹ Hương như nghẹn một cục m.á.u trong lòng.

Tất nhiên là nghẹn đấy, nhưng ly hôn thì chỉ là miệng nói thôi, thật sự thì không thể ly hôn được.

Ly hôn rồi chị ta đi đâu? Lại đi lấy chồng khác, sinh con cho người ta hoặc làm mẹ kế sao? Chị ta không ngốc đến thế.

Giang Nhị Hổ còn uất ức hơn chị ta, vì đến giờ anh ta vẫn chưa có đứa con trai nào. Đứa con mà anh ta tưởng là của mình thì hóa ra lại là của anh trai!

Nói cách khác, hiện tại Giang Nhị Hổ không có con trai.

Cũng vì thế mà năm nay Giang Nhị Hổ buông xuôi, không làm gì nữa, chỉ chờ Lý Tiểu Liên đi làm kiếm điểm nuôi anh ta, cũng chờ Giang Đại Hổ phải chu cấp cho mình.

Triệu Mỹ Hương kể chuyện nhà mình, thật sự là đau lòng.

“Cô nói coi, sao lại có loại khốn nạn như vậy? Đó là vợ của em trai anh ta mà, vậy mà anh ta dám qua lại mấy năm trời, còn sinh ra cả con nữa! Bây giờ thì hay rồi, em của anh ta không làm gì nữa, bắt cả nhà phải nuôi. Năm nay nhà tôi chia được có ba mươi đồng, trong nhà mà ai bị đau đầu cảm cúm, rồi còn bao nhiêu chi tiêu sinh hoạt khác, có đủ đâu? Giang Đại Hổ đúng là đồ trời đánh!”

Nói đến đây, nước mắt Triệu Mỹ Hương suýt nữa rơi xuống.

Nghe đến đó, chị dâu Chu cảm thấy được an ủi phần nào, so ra thì dù không có thịt ăn, ít ra cũng không phải chịu mấy chuyện đau đầu thế này.

“Sao cô chưa tách hộ khẩu ra riêng?” chị ta hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-201.html.]

“Cô nghĩ tôi không muốn à?” Triệu Mỹ Hương gần như bật khóc: “Nhưng bố mẹ chồng tôi sống c.h.ế.t không đồng ý. Họ còn muốn nuôi cái thằng nghiệt chủng đó nữa kìa! Với điểm công của hai ông bà thì nuôi được bao lâu? Cuối cùng vẫn là bắt nhà tôi gánh hết!”

Hai người đang nói chuyện thì chị dâu Đại Căn cũng đến, thấy Triệu Mỹ Hương đang khóc liền hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao lại khóc thế?”

“Còn gì nữa, chẳng phải là chuyện nhà họ Giang đấy à, Giang Nhị Hổ bây giờ sống bám cả nhà, bảo Mỹ Hương sống sao nổi?” chị dâu Chu nói.

Chị dâu Đại Căn ngồi xuống, nói: “Đàn ông không có con trai thì dễ buông xuôi, nhưng nếu có con trai thì khác. Như anh hai tôi ở nhà mẹ đẻ ấy, hồi trước cũng chẳng ra gì, toàn sinh con gái nên chẳng chịu làm ăn. Về sau chị dâu tôi sinh được đứa con trai, thế là anh ấy hớn hở vác cuốc ra đồng làm việc nghiêm túc luôn.”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Đám đàn ông ấy mà, toàn coi trọng việc có con trai. Không có con trai là chẳng muốn làm gì.” Chị dâu Chu cũng góp lời: “Nhưng giờ cuộc sống đã thế rồi, biết làm sao hơn?”

Chị dâu Đại Căn nói: “Thật ra cũng không phải là không có cách.”

“Cách gì?” Chị dâu Chu nhìn cô ấy.

“Để Giang Nhị Hổ có một đứa con trai là được, có con trai rồi thì tự nhiên có động lực đi làm chứ sao.” Chị dâu Đại Căn nói.

“Cách thì vậy, nhưng cậu ta biết đẻ với ai? Lý Tiểu Liên giờ sinh không được nữa rồi.” Chị dâu Chu nói.

Chị dâu Đại Căn cười cười, nhìn sang Triệu Mỹ Hương: “Cho Mỹ Hương sinh đi chứ sao. Chẳng lẽ chỉ cho Lý Tiểu Liên sinh con cho Giang Đại Hổ, còn Mỹ Hương thì không thể sinh cho Giang Nhị Hổ một đứa à?”

Nghe câu này, chị dâu Chu còn c.h.ế.t lặng.

Triệu Mỹ Hương thì giận dữ mắng: “Cô đi c.h.ế.t đi! Cái loại lời như vậy mà cô cũng nói ra được à?!”

Chủ đề câu chuyện lúc này cũng chuyển sang chuyện nhà mấy người như Lý Đại Sơn, nhà nào cũng thơm nức mùi thịt.

“Nghe nói mang về một khối thịt lợn rừng to lắm, chẳng biết mỗi nhà được chia bao nhiêu tiền nữa?” Chị dâu Đại Căn ghen tị nói.

Triệu Mỹ Hương nói: “Dù sao thì tôi cũng ngửi thấy mùi rồi, mùi thịt hầm thơm nức từ sáng sớm đã bay qua bên đó! Tiền chắc chắn cũng không ít đâu!” Nói rồi chị ta nhìn sang chị dâu Chu: “Hai người cãi nhau có phải vì chuyện này không?”

Chị dâu Chu đáp: “Chẳng lẽ tôi không nên cãi à? Chu Xuyên đúng là đồ vô dụng, lại còn là anh cả đấy! Mà so với em trai thì chẳng ra cái gì! Nhìn nhà người ta mà xem, quanh năm suốt tháng vợ con được ăn thịt, còn tôi thì sao? Đến trứng gà cũng không dám ăn, còn phải tiết kiệm để đổi củi, đổi muối!”

“Ôi, sống như vậy đâu chỉ có mình cô, nhà ai chả thế. Trong cả làng này, sống khá nhất chắc cũng chỉ có nhà đứa em thứ hai của cô thôi.” Chị dâu Đại Căn nói với vẻ ghen tị.

Triệu Mỹ Hương hỏi: “Nói mới nhớ, chẳng phải mợ bên chồng cô đến giúp trông con sao? Sao không trông được Chu Dã vậy? Từ khi bà ấy đến, tôi cũng chẳng thấy tiết kiệm được chút nào cả?”

“Vợ Chu Dã một tháng kiếm được ba mươi đồng, ai mà quản nổi? Mà họ cũng có điều kiện ăn uống mà.” Chị dâu Đại Căn vừa nói vừa không giấu nổi sự ghen tị.

Chị dâu Chu không nói gì, chị ta biết cái người em dâu viết văn kiếm tiền của mình là đối tượng ghen tị của hầu hết phụ nữ trong thôn.

“Trong nhà có mợ chồng giúp việc nhà, lại giúp trông con, còn bản thân thì chỉ việc viết lách vài chữ mỗi ngày là có thể kiếm ba mươi đồng một tháng, chẳng sợ mưa gió. Nói thật chứ tôi ghen đến mỏi cả miệng rồi.” Triệu Mỹ Hương lại cảm thán.

“Chỉ là không tiết kiệm được thôi, sống kiểu đó, tôi không tin nhà còn dư dả được gì.” Chị dâu Đại Căn chen vào.

Triệu Mỹ Hương cũng cho là vậy.

“Nói đi cũng phải nói lại, cô cứ sợ bị nhà đó dựa dẫm, có phải nghĩ quá rồi không? Tôi thấy nhà người ta đâu có thiếu tiền. Hay hai vợ chồng cô tính hòa giải đi?” Chị dâu Đại Căn nhìn sang chị dâu Chu nói.

“Ai thèm hòa giải với họ! Bọn tôi là họ hàng nghèo, người ta có thèm quan tâm đâu!” Chị dâu Chu hừ lạnh.

Chị ta mãi mãi không quên cái lần mình nổi hứng muốn chào hỏi Bạch Nguyệt Quý, thế mà cô em dâu thanh niên trí thức kia vừa thấy mặt đã quay lưng dắt hai đứa nhỏ bỏ đi luôn!

Còn nhận họ hàng gì nữa? Lại còn tự bám lấy để bị người ta khinh rẻ sao?!

Loading...