Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 199.
Cập nhật lúc: 2025-05-30 10:02:53
Lượt xem: 83
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dương quả phụ thật sự bị dọa cho ngây người.
Chị ta không ngờ Dương Nhược Tình lại không kiềm chế nổi mà dâng mình cho Đặng Tường Kiệt sớm đến thế.
Hai người còn chưa có danh phận gì mà đã dám làm ra chuyện ấy? Thật là… quá liều!
Phải biết rằng ngày xưa lúc chị ta chưa lấy chồng, cũng không dám dính dáng gì đến đàn ông. Vậy mà con bé này lại dễ dàng dâng hiến như vậy…
Cái thân thể trong trắng thế kia mà!
Dù trong lòng vừa sốc vừa kinh ngạc, nhưng bề ngoài, Dương quả phụ vẫn quan tâm mà nói: “Em gái à, em mau chóng định chuyện với Đặng trí thức đi thôi!”
Dương Nhược Tình bật cười: “Tường Kiệt cũng muốn định rồi, nhưng em vẫn còn hơi do dự.”
Dương quả phụ tròn mắt: “Còn do dự gì nữa chứ?”
Trước khi trao thân thì do dự thế nào cũng được, nhưng giờ thân thể đã trao đi rồi mà còn không vội lấy chồng thì đợi gì nữa?
Dương Nhược Tình khẽ cười lạnh: “Dĩ nhiên là em phải do dự rồi. Đến giờ em còn chưa biết rõ gia cảnh nhà anh ấy ra sao. Nhưng dịp Tết năm nay, em sẽ cùng anh ấy về nhà một chuyến, để xem xét rõ ràng.”
Dương quả phụ giật giật khóe miệng: “Nhưng mà hai người đã thế rồi… Lỡ em không ưng nhà anh ta thì không cưới nữa sao?”
“Không cưới chứ sao. Em đã thế thì sao nào? Cùng lắm là từng qua lại với nhau thôi, có gì to tát đâu.”
Dương quả phụ: “…”
Chị ta từng nghĩ mình đã là dạng “không có gì không dám”, ai ngờ còn có người gan dạ hơn.
Cái này mà còn gọi là “không có gì to tát” thì trên đời này còn chuyện gì là không thể chứ?
“Em không sợ mang thai à?” Dương quả phụ liếc mắt nhìn xuống bụng cô ta.
Hạt Dẻ Rang Đường
Dương Nhược Tình đỏ mặt, ghé sát tai thì thầm vài câu.
Dương quả phụ lập tức lắc đầu: “Em gái, đừng ngốc! Đừng nghĩ làm vậy thì không có thai, kiểu đó vẫn có thể dính đấy!”
Dương Nhược Tình ngẩn ra: “Sao có thể chứ? Trừ ngày đầu tiên ra thì mấy hôm sau bọn em đâu có… để ở trong nữa.”
Cô ta vừa mới tới kỳ kinh vài ngày trước, nên chắc chắn mình không mang thai.
Dương quả phụ nói: “Nghe lời chị không sai đâu. Mấy chuyện này dễ có rủi ro lắm, tốt nhất là nên đến bệnh viện hỏi cho chắc.”
Dương Nhược Tình biết chị ta quan tâm thật lòng nên cũng gật đầu ghi nhớ.
Đúng lúc này, Sở Sương từ bên ngoài trở về, Dương quả phụ cũng không nán lại nữa mà ra về. Trên đường, chị ta còn chạm mặt Đặng Tường Kiệt.
Anh ta trông vẫn chỉnh tề đàng hoàng như cây tùng cây bách, vẻ ngoài đĩnh đạc, nhưng đàn ông thì vẫn là đàn ông thôi, chuyện với phụ nữ, thì có gì khác đâu?
“Đặng trí thức.” Dương quả phụ tiến lại, mỉm cười chào hỏi.
Đặng Tường Kiệt nhìn người phụ nữ nông thôn vẫn luôn ngưỡng mộ mình, khẽ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì đâu, tôi chỉ nghĩ Nhược Tình thật có phúc, tìm được một người như Đặng trí thức. Tôi biết mình không thể so với con bé, nhưng thấy nó hạnh phúc là tôi cũng vui lắm rồi.” Dương quả phụ cười nhẹ, rồi khẽ bước thêm một bước.
Đặng Tường Kiệt ngửi thấy mùi dầu ngao quen thuộc trên người chị ta, giống hệt mùi hương trên người Dương Nhược Tình, khiến anh ta bất giác hơi thất thần.
“Đặng trí thức, tôi về trước đây.” Dương quả phụ mỉm cười vẫy tay chào rồi rời đi.
Đặng Tường Kiệt liếc nhìn m.ô.n.g chị ta đong đưa, rồi thu lại tâm trí, quay người đi tìm Dương Nhược Tình, không biết kinh nguyệt của Dương Nhược Tình đã hết chưa?
Bên khu nhà nữ thanh niên trí thức, vừa nghe thấy tiếng anh gọi ngoài cửa, Dương Nhược Tình liền đi ra. Nhìn thấy ánh mắt anh ám chỉ điều gì, mặt cô ta đỏ bừng, nhưng cũng hiểu ý mà gật đầu nhẹ.
Vì kinh nguyệt của cô ta đã hết từ sáng hôm qua rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-199.html.]
Hôm nay hiếm lắm trời mới nắng ráo, bên khu nam thanh niên trí thức lại chẳng có ai.
Đổng Kiến lên công xã, lãnh đạo có việc nhờ anh ấy xử lý.
Giang Tân thì vào thành phố, Trần Tùng chẳng biết đi đâu, tóm lại là đều không có mặt.
Vậy nên, nơi này hôm nay rất thuận tiện cho hai người.
Họ không biết rằng, Mã Quyên đang đứng ngay ngoài cửa, lặng lẽ nghe tiếng phát ra từ trong phòng, những âm thanh mờ ám và nghẹn ngào ấy khiến cả gương mặt cô ta trở nên méo mó, dữ tợn.
Người khác có thể không biết, nhưng Mã Quyên thì làm sao không biết?
Từ lần đầu tiên Dương Nhược Tình và Đặng Tường Kiệt vụng trộm với nhau, cô ta đã biết rồi.
Lần nào hai người họ lén lút ở trong phòng, cô ta cũng đứng bên ngoài nghe trộm.
Lần nào cũng vậy.
Trời mới biết cô ta căm ghét Dương Nhược Tình đến mức nào, hận không thể kéo người tới bắt tại trận, khiến Dương Nhược Tình thân bại danh liệt!
Nhưng cô ta không thể làm thế, bởi trong phòng ấy còn có người đàn ông mà cô ta yêu tha thiết. Nếu làm vậy… sẽ kéo anh ta xuống hố luôn.
Vì vậy cô ta không thể gọi người đến bắt quả tang, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nhưng ngọn lửa ghen tuông trong lòng thật sự sắp thiêu rụi cô ta đến nơi rồi!
Rõ ràng Dương Nhược Tình là loại đàn bà đê tiện như vậy, cớ sao Đặng Tường Kiệt lại cứ thích Dương Nhược Tình? Còn cô ta một lòng si tình không oán không hối, sao anh ta lại không thể nhìn thấy?
Nỗi đau trong lòng như xé nát tim gan.
Đặc biệt là khi nghe thấy âm thanh rên rỉ đầy kìm nén của Dương Nhược Tình vang lên từ trong phòng, cùng với giọng trầm thấp thi thoảng của Đặng Tường Kiệt, thật khiến cô ta muốn phát điên!
Nhưng Mã Quyên không dám đứng ngoài quá lâu, vì cô ta không muốn bị phát hiện.
Cô ta đã nghĩ ra cách rồi, cô ta muốn đẩy Dương Nhược Tình vào đường cùng. Mà cách tốt nhất để khiến Dương Nhược Tình rơi xuống vực thẳm, chính là: để cô ta mang thai với Đặng Tường Kiệt trước khi cưới!
Đúng vậy, khiến Dương Nhược Tình lặp lại vết xe đổ của Bạch Nguyệt Quý trước kia. Để rồi sau đó tìm cách phá thai, khiến thân thể Dương Nhược Tình bị tổn thương nghiêm trọng, cả đời không thể mang thai được nữa!
Dương Nhược Tình trở về sau khoảng một tiếng, cả khuôn mặt đều ánh lên sắc hồng rạng rỡ sau khi “mây mưa”.
“Nhược Tình.” Mã Quyên mím môi gọi.
“Cô làm gì vậy?” Dương Nhược Tình bị cô ta dọa cho giật mình, vừa bước vào đã thấy cô ta đứng đó.
Mã Quyên hạ giọng nói: “Tôi đợi cô. Tôi biết cô vừa đến chỗ Đặng trí thức.”
Sắc mặt Dương Nhược Tình lập tức thay đổi, nhìn cô ta nói: “Cô đi tìm tôi à?”
“Tôi có đến.” Mã Quyên gật đầu, rồi vội vàng nhỏ giọng: “Nhưng cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra đâu, nếu không thì đâu cần tìm cô làm gì?”
Dương Nhược Tình tuy hơi giận nhưng vẫn hỏi: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
“Nhược Tình, lần trước thật sự tôi không cố ý, cô tha lỗi cho tôi được không? Tôi chỉ có mình cô là bạn, nếu cô không chịu tha thứ thì tôi cũng không biết phải làm sao nữa.” Mã Quyên vừa nói vừa lau nước mắt, “Đúng là… tôi thừa nhận, lúc đầu tôi có chút thích Đặng trí thức. Nhưng sau đó tôi đã từ bỏ rồi. Tôi biết tôi không xứng. Anh ấy xuất sắc như vậy, chỉ có người xuất sắc như cô mới xứng đôi thôi. Huống chi… hai người cũng đã là như thế rồi… Tôi thực sự không còn hi vọng gì nữa.”
Nghe đến đây, Dương Nhược Tình mới nhìn cô ta nói: “Chuyện lần trước, thật sự không liên quan đến cô?”
“Nếu có liên quan, trời đánh tôi c.h.ế.t không toàn thây!” Mã Quyên lập tức thề độc.
Lời thề này khiến Dương Nhược Tình cuối cùng cũng yên tâm, “Nếu vậy… tôi tin cô.”
Ở nơi này, cô cũng khá cô đơn. Vì Sở Sương đúng kiểu mọt sách, ngoài giờ làm chỉ biết cắm đầu đọc sách, hầu như không nói chuyện với cô ta.
Gần đây Mã Quyên cũng không ít lần lấy lòng cô ta.
Giờ đây, quan hệ cả hai đã hòa hoãn trở lại, Dương Nhược Tình tự nhiên lại dọn về ở cùng.
Về phần Sở Sương, từ đầu đến cuối, chưa từng nói gì cả.