Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 198.
Cập nhật lúc: 2025-05-30 09:47:28
Lượt xem: 95
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trận mưa thu này kéo dài suốt bốn, năm ngày liền, ban ngày cũng đã lạnh không chịu nổi, huống gì là ban đêm.
Nhiệt độ hạ thẳng xuống âm độ, dù trời có hửng nắng thì hơi lạnh bên ngoài vẫn như đóng băng, chẳng tan đi được.
Mùa đông đến rồi.
Sau mưa, đường toàn bùn lầy, Bạch Nguyệt Quý không thích ra ngoài, nhưng Đô Đô và Đâu Đâu thì ở nhà không yên, mấy ngày mưa vừa rồi khiến hai anh em bị “nhốt” đến ngứa ngáy cả người.
Thế là vừa dứt mưa, hai đứa đã nhao nhao đòi ra ngoài.
Mợ và Chu Dã liền đưa chúng đi chơi, tránh làm ảnh hưởng đến việc viết lách của cô.
Trong nhà được ăn ngon mặc ấm, tất cả đều dựa vào tiền nhuận bút của cô cả. Còn tiền anh kiếm được, toàn là thứ không thể đem ra ánh sáng.
Mà năm nay Bạch Nguyệt Quý cũng thực sự rất nỗ lực, từ khoản nhuận bút đầu tiên ba mươi đồng, sau đó mỗi lần đều đều như thế, không phải chuyện nhỏ, khiến cả thôn đều phải ngưỡng mộ.
Thêm nữa, sau khi kết hôn cô sống cũng rất đoan trang, ngoài cái danh “vợ chồng hoang phí, không biết tiết kiệm” thì những tiếng xấu khác đều được rửa sạch.
Lúc Bạch Nguyệt Quý đang viết bản thảo ở nhà, mợ và Chu Dã đưa Đô Đô và Đâu Đâu sang nhà thím Trương chơi.
Hai anh em được ở với mợ nói chuyện vui vẻ, còn Chu Dã thì ghé sang nhà Lý Thái Sơn xem con cậu ấy.
Kim Tiểu Linh sinh được một cậu con trai, điều này khiến Lý Thái Sơn hơi tiếc: “Em mong lần này là con gái lắm.”
“Tại sao?” Chu Dã hỏi.
“Nếu là con gái thì sau này lớn lên có thể gả cho Đô Đô hoặc Đâu Đâu làm vợ chứ sao.” Lý Thái Sơn trả lời.
Chu Dã liếc nhìn đứa bé, gương mặt đúng là bản sao y chang của Lý Thái Sơn. Gương mặt này mà là con trai thì còn ổn, chứ nếu là con gái thì…
“Thời đại nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện nuôi vợ từ bé, phong kiến quá đấy.” Chu Dã nói thẳng thừng.
Mẹ Thái Sơn cũng phụ họa: “Phải đấy, trẻ con thế mà đã nghĩ đến chuyện tương lai xa như vậy.”
Nói rồi bà bê một bát trà gừng táo đỏ vừa nấu xong đưa cho Chu Dã.
“Thím đừng khách sáo vậy, cho cháu uống nước trắng là được rồi.”
“Toàn là đồ nhà trồng được cả, cứ tự nhiên mà uống.” Mẹ Thái Sơn cười nói.
Chu Dã uống thử trà gừng táo đỏ, thấy ngon lạ miệng, liền hỏi mợ cách làm để về bảo mợ nấu theo.
Mẹ Thái Sơn không giấu nghề, kể lại cặn kẽ một lượt. Lý Thái Sơn thì nhắc: “Anh Dã, đừng uống nhiều quá, dễ bị nóng người lắm.”
Chu Dã đáp: “Vài hôm nữa bọn mình lại vào núi, lần này chắc phải ở lại mấy ngày.”
Lý Thái Sơn dĩ nhiên là đồng ý ngay.
Mẹ Thái Sơn hỏi: “Lần này vẫn đi đông người à?”
“Đi đông thì mới an toàn.” Chu Dã gật đầu.
Nếu được, Chu Dã cũng muốn tự mình vào rừng, nhưng vào rừng sâu đâu phải chuyện đùa. Trong rừng không chỉ có dã thú to lớn mà còn có đủ loại độc vật. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì có kêu trời cũng chẳng ai cứu được. Đi đông người tuy phải chia bớt lợi nhuận, nhưng bù lại an toàn.
Bây giờ đã vào mùa đông, Chu Dã muốn kiếm thêm thu nhập phụ để người ta thấy nhà anh không chỉ dựa vào ruộng đất và tiền vợ kiếm được, mà còn có phần đóng góp của anh từ việc đi rừng.
Như vậy, người ngoài nhìn vào thấy cuộc sống nhà anh tốt đẹp cũng không đặt nhiều nghi vấn.
Tiền kiếm được từ săn bắn, giờ Chu Dã cũng chẳng còn coi trọng nữa.
“Việc của đàn ông, mẹ đừng xen vào.” Lý Thái Sơn không nhịn được nói với mẹ.
Mẹ cậu bèn véo cậu một cái: ai mà không thích con trai kiếm được nhiều tiền chứ? Nhưng bà cũng không nói thêm gì nữa, vì an toàn vẫn là quan trọng nhất.
Vài ngày sau, Chu Dã, Cố Quảng Thu, Lý Thái Sơn, Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn và Đào Ngoã Phiến lại cùng nhau vào rừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-198.html.]
Khi nghe tin này, Dương quả phụ không nhịn được mà nói với Vương Nhị Anh: “Không cậu phải thân với Chu Dã và Lý Thái Sơn sao? Sao không đi rừng cùng bọn họ?”
Vương Nhị Anh đáp: “Tôi đi làm gì, tôi đâu có đói ăn, khổ sở vậy cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.”
Dương quả phụ thấy thái độ hắn như vậy thì tức muốn chết.
Chị ta bắt đầu hối hận rồi!
Hạt Dẻ Rang Đường
Cứ tưởng sau khi sống với Vương Nhị Anh, hắn sẽ học theo gương Chu Dã và Lý Thái Sơn mà tu chí làm ăn.
Trước kia chẳng phải Chu Dã và Lý Thái Sơn cũng là mấy gã lêu lổng, chẳng chịu làm việc nghiêm túc sao?
Vậy mà sau khi kết hôn, cả hai đều đổi tính, chăm chỉ lao động, lên công trường làm việc đàng hoàng.
Thế nên lúc chị ta dan díu với Vương Nhị Anh, cũng nghĩ hắn sẽ biết thay đổi, để sau này mình có chỗ dựa.
Kết quả thì hoàn toàn trái ngược với những gì chị ta hy vọng.
Sau khi kết hôn, Vương Nhị Anh vẫn ở lì trong nhà không chịu làm việc, bắt chị ta phải đi làm nuôi hắn, chuyện đó thì cũng đành nhịn, nhưng hắn còn kéo người tới cho chị ta nữa.
Bề ngoài là tới nói chuyện phiếm, thực ra là hắn đứng ngoài canh chừng, giúp chị ta tiếp khách!
Xong việc rồi thì hắn nói với chị ta, có hắn ở đây thì đừng sợ bị tố cáo hay kiểm tra gì hết, vì đã có “chồng” đứng ra làm chứng cho chị ta rồi.
Dương quả phụ chưa từng nghĩ tới là còn có thể chơi trò như vậy.
Giờ không phải làm việc đồng áng nữa, chị ta lại quay về làm nghề cũ. Nhưng nghĩ tới Vương Nhị Anh, chị ta lại cảm thấy gã này vô dụng vô cùng.
Ban đầu chị ta định dựa vào hắn, kết quả lại thành hắn ăn bám chị ta, ăn trắng mặc trơn, nhưng cũng hết cách, vì giờ hai người đã cùng ngồi chung một con thuyền.
Chỉ cần chia tay với Vương Nhị Anh, với cái bản chất của gã đó, không sớm thì muộn cũng quay lại tố cáo chị ta.
Mà chuyện của chị ta là sợ nhất bị người khác tố cáo.
Thế nên chỉ còn cách tiếp tục sống thế này.
“Cô dọn dẹp lại người ngợm cho sạch sẽ đi, lần trước có người phàn nàn là cô có mùi đấy.” Vương Nhị Anh còn quay ngược lại chỉ trích chị ta.
“Thế chê tôi có mùi sao lúc làm lại chẳng nhẹ tay cái nào!” Dương quả phụ tức tối nói.
Vương Nhị Anh lại nói: “Mình làm ăn lâu dài, muốn người ta quay lại thì cô cũng phải giữ gìn bản thân một chút.”
Dương quả phụ nuốt cục tức vào lòng, không thèm để ý tới hắn nữa, trực tiếp đi đến khu nhà nữ thanh niên trí thức tìm Dương Nhược Tình.
Gần đây, trạng thái của Dương Nhược Tình cực kỳ tốt, trông xinh đẹp như hoa đào nở rộ.
Với kinh nghiệm nhìn người phong phú, Dương quả phụ vừa nhìn đã sững lại, rồi hạ giọng hỏi: “Em gái, nói thật với chị đi, em đã trao thân cho Đặng trí thức rồi phải không?”
Câu này làm mặt Dương Nhược Tình đỏ bừng, nhưng quan hệ giữa cô ta và Dương quả phụ rất tốt, vừa gặp đã thân, như tri kỷ lâu năm.
Lần trước suýt chia tay với Đặng Tường Kiệt, chính là Dương quả phụ khuyên giải cô ta, giúp hai người hòa giải, nối lại tình cảm.
Sau đó, Dương quả phụ còn dạy cho cô ta không ít bí quyết để giữ chân đàn ông, nhờ vậy mà tình cảm của cô ta và Đặng Tường Kiệt ngày một thắm thiết, ngọt ngào vô cùng.
Cũng vì lý do đó mà giờ đây, dưới ánh mắt dò xét của Dương quả phụ, cô ta chậm rãi gật đầu.
Thấy biểu cảm kinh ngạc của Dương quả phụ, cô ta vội giải thích: “Ban đầu em cũng không muốn… nhưng mà… anh ấy thật quá đáng… em… em…”
Trong phòng của Đặng Tường Kiệt, cô ta bị Đặng Tường Kiệt hôn đến trời đất quay cuồng, đến khi cô ta hoàn hồn lại thì mọi chuyện đã xong cả rồi.
Tuy có chút hối hận, nhưng đã trao rồi thì cũng chẳng thấy tiếc gì.
Vả lại, mấy ngày gần đây cô ta bắt đầu cảm nhận được thú vui giữa nam và nữ, cuộc sống ngọt ngào không thể tả.
Chỉ cần có cơ hội là cô ta sẽ qua chỗ Đặng Tường Kiệt, mà Đặng Tường Kiệt thì tất nhiên cũng yêu cô ta vô cùng, lần nào cũng quấn quít không dứt.
Tất nhiên, mọi chuyện giữa hai người đều được giữ kín, luôn tránh mặt người khác. Ngoài Dương quả phụ ra, không ai biết gì cả.