Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 196.

Cập nhật lúc: 2025-05-30 09:28:12
Lượt xem: 82

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Suy bụng ta ra bụng người, nếu là anh, chắc chắn cũng không manh động như vậy.

Năm nay Niên Viễn Phương mới vào đơn vị vận tải, không chỉ anh ấy còn chưa quen thuộc người khác, mà người ta cũng chưa biết rõ anh ấy là người thế nào, giữa hai bên vẫn còn đang trong giai đoạn tìm hiểu — làm sao dám buôn bán gì?

Đơn vị vận tải là công việc kỹ thuật, lại là công việc ổn định nhà nước, trước tiên phải giữ cho chắc cái bát này đã, còn chuyện khác để sau.

Bạch Nguyệt Quý hỏi:

“Anh lại đang tính chuyện gì đấy?”

“Ấy ôi, vợ yêu hiểu lầm anh rồi, anh thì tính chuyện gì được chứ?” Chu Dã cười toe toét, trong lòng thì vui râm ran: Vợ mình đúng là người cùng giường, quá hiểu mình đi thôi.

Đúng là trong lòng anh có mấy ý đồ khó nói.

Nhưng nhất thời thì chưa thực hiện được, bây giờ cũng không phải thời cơ tốt. Đợi đến lúc có cơ hội thích hợp rồi, mới xem có nên hợp tác với Niên Viễn Phương hay không.

Mấy chuyện này tạm thời không cần nói với vợ, khỏi làm cô ấy lo lắng.

Nhưng anh không nói thì Bạch Nguyệt Quý chẳng lẽ không đoán ra?

Cái người này đúng là chẳng phải loại thật thà gì cho cam.

Đơn vị như của Niên Viễn Phương, đúng là dễ thuận tay dắt dê, tranh thủ mang hàng hóa từ ngoài về.

Nhưng chuyện này Bạch Nguyệt Quý cũng không muốn can thiệp quá sâu, Chu Dã là người biết suy tính, anh tự có chừng mực.

Hai vợ chồng vừa về tới thôn, thì gặp ngay Hứa Nhã và bà mẹ chồng đang đi dạo.

Hứa Nhã cầm theo củ khoai lang, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ với mẹ chồng, nhìn qua thì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu khá hòa thuận.

“Các cháu từ thành phố về đấy à?”

“Vâng, còn thím với chị ra ngoài dạo mát hả?” Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã cười chào hỏi.

Nói mấy câu rồi họ cũng nhắc luôn là đã gặp Niên Viễn Phương trên đường về.

Nghe xong, cả bà mẹ chồng lẫn Hứa Nhã đều rất vui, đặc biệt là Hứa Nhã, vẻ mặt rõ ràng rạng rỡ hẳn lên.

Bạch Nguyệt Quý nói: “Bọn cháu về trước nhé.”

Hai mẹ con cười gật đầu, rồi cũng chẳng đi dạo nữa mà đứng luôn ở đầu làng chờ Niên Viễn Phương.

Niên Viễn Phương đi bộ nhanh thật, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý gặp anh ở nửa đường, thế mà về đến thôn chưa đến một tiếng, anh đã tới rồi.

Từ xa đã nhìn thấy vợ và mẹ đứng ở đầu thôn, gương mặt Niên Viễn Phương bất giác nở nụ cười vui vẻ, anh chạy vội lại.

“Có phải gặp Chu Dã với vợ cậu ấy, nghe nói con sắp về rồi phải không?”

“Đúng vậy, biết con đi nhanh, mẹ với con dâu liền ra đây chờ.” mẹ anh cười, nhìn kỹ con trai từ đầu đến chân, thấy không thiếu tay thiếu chân thì yên tâm.

Niên Viễn Phương lập tức tiến lên, nắm lấy tay vợ.

Hứa Nhã nhìn người đàn ông khiến tim cô đập thình thịch trước mắt, nở nụ cười:

“Nắm tay làm gì? Em còn chưa đến lúc bụng to đi không nổi đâu.”

“Không sao, anh cứ nắm vậy thôi.” Niên Viễn Phương cười.

Chừng này ngày không gặp vợ, anh nhớ cô muốn c.h.ế.t rồi, chỉ muốn thân mật một chút.

Tháng trước anh có về nhà đúng dịp thu hoạch, lúc ấy còn thay vợ đi làm ruộng, công điểm tính cho vợ, nhưng lại chẳng có thời gian nói chuyện tử tế với cô.

Lúc đó bận túi bụi vài ngày rồi lại đi, đến khi về đơn vị mới chợt nhớ ra: chẳng có dịp nào yên tĩnh ở bên vợ cả.

Hứa Nhã để mặc anh nắm tay, không biết sao, chỉ cần nhìn thấy anh, tâm trạng cô lại tốt lên lạ thường, trong lòng cũng thấy rất yên ổn.

Giờ cô đã dần hòa nhập với cuộc sống nhà họ Niên, nhưng vẫn thường xuyên nhớ anh. Chỉ cần nghĩ tới anh, cô liền thấy yên lòng.

Cô từng hỏi Bạch Nguyệt Quý, và được trả lời rằng đó là biểu hiện của việc bắt đầu “cắm rễ” ở đội sản xuất Ngưu Mông này.

Từ sâu trong lòng cô đã chấp nhận Niên Viễn Phương, xem anh là chồng, là cha của đứa con sắp chào đời — vì vậy, nỗi nhớ và nỗi mong ấy là rất tự nhiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-196.html.]

Hai vợ chồng họ đoàn tụ, còn bên này, Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã cũng mang đồ đạc vừa mua về đến nhà.

Mợ vừa nấu cơm xong, còn Đâu Đâu và Đô Đô thì đang chơi ngoài sân.

Hai anh em đang chơi với Sư Tử rất vui vẻ, nghe thấy tiếng động bèn ngoái đầu nhìn về phía cổng, vừa hay thấy bố mẹ về.

Đâu Đâu thì bình tĩnh, chẳng phản ứng gì nhiều.

Đô Đô thì không kiềm được cảm xúc, giống như bị uất ức lắm, lập tức ‘oa’ một tiếng khóc òa lên.

Đâu Đâu chỉ liếc mắt nhìn em một cái.

Đô Đô chắc cũng cảm thấy chỉ khóc thì thiệt, bèn vừa khóc vừa chạy nhào vào lòng mẹ.

Hạt Dẻ Rang Đường

Được mẹ ôm lên rồi mà vẫn tiếp tục khóc, cực kỳ tủi thân.

Sáng dậy đã không thấy bóng dáng bố mẹ đâu, mợ dỗ dành nói rằng bố mẹ sẽ sớm về, hai anh em tin thật.

Kết quả ăn xong cơm trưa, ngủ trưa xong dậy vẫn chưa thấy về!

Mãi đến giờ này hai anh em mới thấy bố mẹ về.

Thế là tính bỏ rơi tụi con rồi à? Sao lại không khóc cho được?

Phải khóc, khóc to vào, để xem lần sau bố mẹ còn dám không dẫn theo nữa không!

Bạch Nguyệt Quý còn có thể làm gì? Tất nhiên là nhẹ nhàng dỗ dành rồi.

Nhưng không chỉ Đô Đô mà Đâu Đâu cũng có ý kiến chuyện bị bỏ lại.

Chẳng qua cậu anh trai này không cáu gắt gào khóc như em, mà bày tỏ sự bất mãn và “phản đối” bằng cách không cho bế.

Chu Dã cả ngày chưa gặp con, vừa đưa tay ra định bế Đâu Đâu thì bị cậu bé đẩy tay ra, ánh mắt nhìn bố cũng đầy trách móc.

Nó đang giận!

Ra ngoài chơi mà không dẫn theo chúng con?!

Không chỉ nhìn bố bằng ánh mắt khiển trách, mà còn quay sang nhìn mẹ với ánh mắt y chang.

Bị con trai nhìn như thế, Bạch Nguyệt Quý vừa buồn cười vừa thấy thương.

Chu Dã thì phá lên cười: “Chắc là đang trách chúng ta ra ngoài mà không dẫn chúng theo rồi.”

“Hôm nay hỏi mợ không biết bao nhiêu lần, cứ tìm bố với mẹ suốt, bình thường trong nhà chỉ cần có một người là chẳng thấy tụi nó tìm ai.” mợ cười nói.

“Phải có một người ở nhà, không thì tụi nhỏ liền giở chứng tìm cho bằng được.” Bạch Nguyệt Quý lắc đầu cười.

Đúng là nhỏ nhưng khôn ranh, tuy chưa biết nói nhưng hiểu hết, biết bố mẹ ra ngoài chơi mà không dẫn theo nên giận dỗi.

“Mẹ chỉ ra ngoài mua đồ một chút thôi, nên về trễ. Lần sau nếu mẹ lại ra ngoài, nhất định sẽ dẫn hai con theo, được không?” Bạch Nguyệt Quý ngồi xuống dỗ Đô Đô, cũng dỗ luôn cả Đâu Đâu.

Đâu Đâu liếc mẹ một cái rồi cúi đầu chơi đồ chơi, chẳng thèm để ý tới.

Còn Đô Đô, sau khi khóc đã đời trong vòng tay mẹ, lại giãy đòi xuống đất, chạy sang chơi đồ chơi, cũng lơ luôn bố mẹ, rõ ràng là đang “biểu tình giận dỗi”.

Thái độ này khiến cả nhà, từ Chu Dã đến Bạch Nguyệt Quý và mợ đều vừa buồn cười vừa bất lực.

Nhưng Chu Dã cũng có cách dỗ con riêng.

Anh lấy cam, lấy táo, vừa dụ dỗ vừa hứa lần sau nhất định sẽ dẫn tụi nhỏ theo, dỗ mãi một lúc lâu, hai anh em mới chịu tha thứ cho bố mẹ.

“Đến giờ ăn rồi nào!” Chu Dã ôm lấy hai anh em trong lòng, cười hô lên.

Bạch Nguyệt Quý vào bếp bưng cơm canh, mợ đã hấp bánh ngô với trứng hấp, ngoài ra còn nấu một nồi canh gà rừng nấu với nấm.

Gà rừng là do Chu Dã vào núi bắt lúc đưa mợ về nhà họ Cố, bắt được mấy con, một số thì đang được ướp muối phơi khô ngoài sân sau.

Năm nay trời trở lạnh rất nhanh, giờ ban ngày chỉ còn mười bốn, mười lăm độ, ban đêm thì chỉ còn tám, chín độ thôi, lành lạnh.

Thời tiết này rất hợp để làm thịt khô, phơi gió không sợ hỏng.

Dĩ nhiên cũng để lại một phần gà tươi giữ trong nước lạnh, hôm nay đem ra nấu nửa con, canh rất ngọt và thơm.

Loading...