Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 195.
Cập nhật lúc: 2025-05-30 09:27:08
Lượt xem: 98
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiếc túi sưởi bằng đồng trông rất cũ kỹ và xưa cũ.
“Ui chà, cái túi sưởi này nhìn cũng có tuổi rồi ha?” Chu Dã cầm lên nhìn một cái rồi nói.
Bạch Nguyệt Quý cũng thấy cái túi sưởi này có vẻ cổ lỗ, không biết còn dùng được không?
“Đúng thế, là đồ cũ đấy, trước đây là đồ nhà giàu dùng, thu mua về cũng được một thời gian rồi. Nếu cô cậu muốn thì tôi đổ nước nóng vào thử cho xem nhé?” ông lão nói.
“Được ạ, làm phiền bác.” Chu Dã gật đầu.
Ông lão liền lấy ấm nước nóng đổ vào, thử xong phát hiện cái túi sưởi tuy cũ nhưng dùng rất tốt, chắc chắn và giữ nhiệt khá ổn.
Bạch Nguyệt Quý cầm lên cảm thấy rất hài lòng.
Nếu còn nhiều cô cũng muốn lấy hai cái, nhưng giờ chỉ còn một cái lành lặn thì thôi vậy.
Hai vợ chồng trả tiền phế liệu cho ông lão, vì dù sao đây cũng là hàng trong bãi phế liệu, giá chẳng đáng bao nhiêu.
Mỗi giao dịch, ông lão đều ghi lại cẩn thận, “tiền trao cháo múc”.
“Cái trái cây ngâm đường kia thì thôi không lấy đâu.” ông lão vừa ghi chép xong vừa cười nói.
“Bọn cháu mua cho bác đấy, mang về cho cháu bác ăn.” Chu Dã cười, rồi cùng vợ vẫy tay chào tạm biệt.
Bạch Nguyệt Quý cũng vẫy tay chào lại, đi một đoạn rồi mới cười hỏi Chu Dã:
“Sao anh biết ở trạm phế liệu lại có thứ này vậy?”
“Thì bởi vì chồng em thông minh mà!” Chu Dã cười hề hề.
“Có khác gì bà Vương bán dưa khen dưa ngọt đâu.” Bạch Nguyệt Quý bật cười, chọc vào eo anh một cái.
Làm Chu Dã suýt chút nữa không giữ nổi tay lái:
“Vợ ơi, chỗ này không được chọc đâu nha, tối về chọc tiếp cũng được.”
Bạch Nguyệt Quý đỏ mặt, cái đồ không biết xấu hổ!
Mua được túi sưởi là đã hoàn thành mục tiêu chuyến vào thành phố lần này.
Sau đó hai người rảnh rỗi dạo phố, đi bộ trong công viên thành phố, hóng gió thu, ngắm hồ nước.
Ban đầu cũng chỉ định thư giãn, ai ngờ vừa bước vào công viên lại thấy một người quen.
“Ơ, kia chẳng phải là chồng của Lý Phong Mai sao?” Chu Dã hạ giọng nói.
Bạch Nguyệt Quý nhìn theo: “Em rể của Lý Phong Thu?”
Cô không quen người đó, chưa từng gặp, nhưng Chu Dã thì biết.
Chồng của Lý Phong Mai không nhận ra Chu Dã, tất nhiên cũng chẳng để ý đến anh.
Giờ phút này, hắn ta đang đi dạo cùng một cô gái, mà cô này rõ ràng không phải là Lý Phong Mai.
Vậy thì còn phải nói gì nữa?
“Bố của Lý Phong Thu năm nào cũng mua một đống lương thực để gửi lên cho ‘con rể vàng’ này ăn, nghe chị dâu Lý nói còn chưa đòi được tiền nữa.” Bạch Nguyệt Quý nói.
“Sao không đòi tiền?” Chu Dã cau mày.
“Lý Phong Mai bị cho nghỉ việc, giờ chỉ ở nhà ăn bám thôi. Cô ấy lại là gái quê gả vào thành phố, sống thế nào cũng biết rồi đó.”
Bạch Nguyệt Quý vốn nghe mấy chuyện kiểu này nhiều, nói chuyện với chị dâu Lý và mấy người khác cũng dễ hoà đồng.
“Chuyện này kiểu gì cũng có ngày bung bét ra, nhưng mà chẳng liên quan gì tới mình.” Chu Dã nói, đến cả Lý Phong Thu anh cũng lười đề cập đến.
Dù sao Lý Phong Thu với em gái cũng chẳng thân thiết gì, có nói cũng vô ích.
Thế là hai vợ chồng không thèm quan tâm đến chuyện đó nữa.
Chu Dã dẫn vợ đi ăn ở một nhà hàng quốc doanh chuyên món canh thịt dê, gọi hai bát mì thịt dê.
Bạch Nguyệt Quý biết một bát mì ăn không đủ, nên gọi thêm ba cái bánh bao nhân thịt dê.
Cô ăn hết một bát mì là no rồi, ba cái bánh bao kia là gọi cho Chu Dã.
Chu Dã đút cho vợ ăn thử hai miếng, thấy cô thật sự không muốn ăn nữa mới ăn nốt phần còn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-195.html.]
Ra khỏi quán ăn, anh vừa đi vừa nói:
“Năm nay phải xem có bán thịt dê không, có thì mua về tự nấu ăn ở nhà. Chứ thịt dê ở đây già quá, ăn chẳng ra gì. Nhân bánh bao cũng tệ, mặn muốn chết. Không phải vì chỉ có mỗi chỗ này thì lần sau anh chẳng buồn tới đâu!”
Rõ ràng là rất không hài lòng.
Bạch Nguyệt Quý cũng gật đầu đồng ý: “Ừ, anh cứ xem thử đi, nếu có thì mua về. Em làm cho anh ăn. Bò cũng được, có gì mua nấy.”
Chu Dã cười híp mắt gật đầu.
Sau vụ thu hoạch vừa rồi anh đã đi giao dịch một lần, lần tới là nửa tháng nữa, anh sẽ lại ra ngoài thêm chuyến nữa.
Nói thật, giờ kênh buôn bán bên anh cũng rất vững, sau mỗi vụ thu hoạch, cứ cách nửa tháng lại có một đợt giao dịch, chỉ tính riêng một mùa đông thôi mà cũng kiếm được không ít tiền.
Ra khỏi quán ăn, Chu Dã dẫn vợ đến rạp chiếu phim xem phim.
Chiếu là một bộ phim cũ.
Bạch Nguyệt Quý chưa từng xem trực tiếp, tuy trong ký ức có nhớ nhưng xem thật thì vẫn thấy thú vị.
Tên phim là Hồng Đăng Ký,kể về ba thế hệ trong một gia đình dũng cảm hy sinh, đấu tranh không khuất phục với kẻ thù, đồng lòng vì sự nghiệp xây dựng đất nước.
Bộ phim quay rất hay, cũng khá cảm động, Bạch Nguyệt Quý bị cuốn vào đến mức say mê.
Chu Dã cũng nhận ra vợ mình rất thích xem phim, nên vừa ra khỏi rạp đã nói:
“Vài hôm nữa mình lại đi xem nữa nhé.”
Vợ có sở thích nhỏ như vậy, thì làm chồng sao có thể không chiều?
“Để rồi tính.”
Tuy phim thật sự rất hay, nhưng Bạch Nguyệt Quý cũng không còn hứng vào thành phố nữa.
Túi sưởi đã mua được rồi, những thứ khác thì chẳng có nhu cầu gì.
Trời lại ngày càng lạnh, cô không muốn đi lại vất vả, vẫn nên ở nhà viết bản thảo kiếm tiền thì hơn.
Vả lại đã cả ngày chưa gặp các con, cô nhớ lắm rồi.
Dạo gần đây Chu Dã cũng vừa đi giao dịch một chuyến, trong nhà cái gì cũng có: táo, lê… không thiếu gì, nên cũng chẳng cần phải mua thêm.
Trên đường về, họ tình cờ gặp một người quen, Niên Viễn Phương đang vác ba lô trên đường trở về nhà.
Hôm nay được phân công lái xe về huyện, Niên Viễn Phương tiện thể đổi được ít tem phiếu với đồng nghiệp rồi về luôn.
Đi xa nhà một tháng, giờ được quay về, ngay cả gió trên đường cũng thấy ngọt ngào.
“Trùng hợp ghê.” Chu Dã dừng xe lại, Bạch Nguyệt Quý cũng xuống xe trước.
Hạt Dẻ Rang Đường
Vừa thấy là hai vợ chồng họ, Niên Viễn Phương liền cười nói:
“Vào thành phố à?”
“Ừ, lần này nghỉ được mấy ngày?” Chu Dã hỏi.
“Còn được mấy ngày đâu, tính cả hôm nay là được bốn ngày thôi.” Niên Viễn Phương lắc đầu bất lực.
Anh cũng muốn ở nhà với vợ nhiều hơn, vợ anh còn đang mang thai cơ mà, nhưng công việc thế này, đến Tết còn không được nghỉ, bận tối mắt.
“Chị dâu anh với mấy nhà bên đó không gây khó dễ gì cho vợ anh chứ?” Niên Viễn Phương lại quay sang hỏi Bạch Nguyệt Quý.
“Không có đâu, Hứa Nhã rất ổn, tâm trạng cũng tốt lắm.” Bạch Nguyệt Quý trả lời, chỉ là… cô ấy rất nhớ anh.
Nhưng lời này thì để hai vợ chồng họ về rồi tự thủ thỉ với nhau sẽ tốt hơn.
Ba người vừa nói chuyện vừa đi bộ về phía trước.
Trò chuyện một lúc, Chu Dã mới dẫn Bạch Nguyệt Quý rời đi trước.
“Anh nghe người ta nói, làm ngành vận tải có nhiều cách kiếm thêm lắm, nhiều tài xế còn nhận chở hàng lậu, thu nhập còn cao hơn cả lương, kiếm tiền như nước ấy.”
Lúc đã đi xa khỏi Niên Viễn Phương, Chu Dã mới nói, giọng có chút ghen tị.
Bạch Nguyệt Quý đáp:
“Anh thấy Niên Viễn Phương có dính vào mấy chuyện đó à?”
“Giờ thì chắc chưa đâu, mới đi làm được bao lâu chứ. Chắc còn chưa rõ mánh khóe trong đơn vị, chưa dám hành động bừa đâu.” Chu Dã lắc đầu.