Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 193.
Cập nhật lúc: 2025-05-30 09:07:50
Lượt xem: 86
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giống như năm ngoái, Cố Quảng Thu và Chu Dã vẫn cùng nhau vào núi nhặt củi.
Hai người còn mang theo cơm trưa vào núi ăn, ăn xong lại tiếp tục làm việc.
Ngay ngày đầu tiên, hai anh em đã gom được đầy một xe củi, toàn là củi cứng, rất lâu tàn khi đốt.
Mùa đông lạnh giá đúng là cần loại củi này, dù đội sản xuất có chia cho các hộ nhiều rơm rạ, nhưng mấy thứ đó không giữ lửa được.
Muốn đốt lò sưởi ấm thì phải dùng củi cứng mới được.
Một xe củi này mà để người khác gánh hoặc vác thì mất ba ngày cũng chưa chắc nhặt được từng đó.
Cũng vì thế nên chỉ cần hai anh em làm cùng nhau năm sáu ngày là có thể chuẩn bị đủ lượng củi dùng cho cả mùa đông của hai nhà.
Toàn bộ đều là củi cứng. Loại nào khô thì bổ ra để dành, loại còn hơi ẩm thì chẻ nhỏ xếp ở sân sau phơi khô, để đó từ từ thu lại cũng không vội.
Sau khi xong việc củi ở bên này, Cố Quảng Thu lại quay về nhà họ Cố. Nhưng anh không ở lại đó, mà sáng sớm qua giúp cậu Cố vào núi nhặt củi, chiều tối thì quay về.
Mợ trách yêu: “Sao không ở luôn bên đó, đi lại vất vả quá!”
Nhưng Cố Quảng Thu vẫn muốn quay lại bên này, vì chú Trương đang ở chỗ chuồng dê, nhà lại có trẻ con và phụ nữ đang mang thai, để mặc tất cả cho mẹ vợ trông thì cũng không yên tâm.
Lần này Cố Quảng Thu còn mang theo cho cậu Cố khá nhiều lương thực và năm đồng tiền mặt.
Cậu Cố cũng không nói gì, nhận tấm lòng hiếu thảo của con trai, chỉ bảo: “Con về bảo mẹ chuẩn bị quay lại đi, bây giờ đang rảnh rỗi, thằng cháu cũng không phải đi làm đồng, có thể trông con, không ảnh hưởng đến vợ nó viết báo đâu. Đừng để nó ở đó ăn chực nữa, dọn đồ rồi quay lại đi!”
Chu Dã nói: “Mợ, mợ cứ về ở vài hôm đi, nhưng vài hôm sau cháu sẽ sang đón mợ về lại bên này đấy nhé.”
Mợ vốn cũng định về lại rồi nên gật đầu nói:
“Cháu không phải lên nông trường nữa à? Vậy cứ trông Đâu Đâu với Đô Đô đi, đợi năm sau cháu quay lại làm rồi hẵng tính.”
“Không lên nông trường, nhưng cháu còn phải vào núi với Quảng Thu xem có săn được gì không, rồi còn phải đưa vợ cháu vào thành phố nữa.”
Mợ liền bảo: “Thế giờ cũng xong việc rồi, vậy mai hai đứa vào thành phố dạo một vòng đi, mốt mợ quay về. Đến lúc cháu vào núi thì quay lại đón mợ cũng được.”
“Mợ ơi, cháu thật sự cần mợ giúp đỡ mà, mợ đừng bỏ đi dễ dàng vậy chứ.” – Chu Dã năn nỉ.
“Cháu không phải lên nông trường, nhưng còn phải học nữa, nếu vừa trông hai đứa nhỏ vừa học thì không còn thời gian đâu.”
“Cháu học à?” – mợ ngạc nhiên nhìn anh.
“Phải học chứ ạ.” – Chu Dã nói: “Vợ cháu học cao hiểu rộng, còn cháu thì quê mùa chữ nghĩa kém, sau này sống với nhau thì biết nói chuyện kiểu gì? Có khi cô ấy nói gì cháu còn chẳng hiểu, vì cháu ít học đấy thôi.”
Mợ nghe vậy thì không bất ngờ. Có lúc thấy vợ thằng cháu nói chuyện với vợ Viễn Phương, bà nghe cũng chẳng hiểu gì mấy.
“Đúng là nên học thật, học được thì là của mình, đi đâu cũng không sợ mất, cũng chẳng ai cướp được.”
Mợ gật gù, thấy lời này có lý.
Vợ thằng cháu vì học giỏi, nên bây giờ một tháng kiếm được ba mươi đồng tiền nhuận bút, ai mà không thèm thuồng cơ chứ?
“Vậy thì được, mợ về ở mười ngày rồi quay lại.”
Bạch Nguyệt Quý liền bảo Chu Dã đưa tiền cho mợ, không chỉ tiền mà cả lương thực cũng chuẩn bị mang về.
Tuy năm nay được chia nhiều lương thực, nhưng Chu Dã vẫn mua thêm khá nhiều nữa.
Trong đó có một phần là chuẩn bị cho mợ mang về.
Tiền thì vẫn như đã bàn trước – sáu mươi đồng.
Nhưng mợ lập tức mắng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-193.html.]
“Mợ trông cháu mình mà còn lấy tiền? Cháu còn muốn mợ sống được không hả? Cả lương thực cũng không cần mang đâu, cứ để đó mà ăn. Mợ còn quay lại mà!”
Qua bên này, được ăn vải, ăn dưa hấu, nào là gà hầm, thỏ kho, mì, bánh bao, thỉnh thoảng lại có bánh chẻo…
Cuộc sống thế này quá sướng rồi còn gì.
Còn đòi lấy tiền à? Mợ không lấy một đồng, sau này còn quay lại ở tiếp, đưa gì cũng không nhận!
Nhưng Bạch Nguyệt Quý với Chu Dã sao có thể để mợ đi tay không? Cuối cùng bà chỉ chịu nhận mười đồng.
Bạch Nguyệt Quý dở khóc dở cười, Chu Dã cũng chỉ biết cười, bởi mợ thật sự không muốn nhận tiền của họ.
Ngay cả bao ngô 50 cân và bao bột mì chừng 20 cân mà Bạch Nguyệt Quý chuẩn bị riêng cho mợ cũng bị bà từ chối thẳng thừng.
“Để lại bên này đi, mợ còn quay lại nữa mà.”
“Bột mì thì mang về cho cậu ăn đi, bên mình không thiếu.” Bạch Nguyệt Quý nói.
“Không mang. Nếu có làm bánh bao hay bánh chẻo gì thì bảo Tiểu Dã mang cho cậu một phần là được. Chứ đem cả bao bột mì về rồi thì chẳng biết cuối cùng vào bụng ai nữa đâu.” mợ nói.
Làm dâu nhiều năm như vậy rồi, mợ sao lại không hiểu chứ?
Với cái nết của cô con dâu cả nhà ấy, bao bột mì mang về chắc chắn sẽ bị cô ta ăn mất một phần ba.
Lý do cũng dễ nghe thôi “làm bánh cho cháu trai cháu gái ăn.”
Ông già nhà ấy thì kiểu gì cũng đồng ý, nhưng cuối cùng thì đồ cũng chui vào bụng cô ta cả.
Nếu là người tử tế thì ăn cũng chẳng sao, đằng này ăn xong còn trở mặt như không quen biết!
Đúng là kiểu người vong ân bội nghĩa.
Mợ rất bực, chẳng muốn mang gì về cả.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Thế được, sau này làm bánh bao hay bánh chẻo thì cháu mang phần cho cậu là được.” Chu Dã nghe vậy cũng không nói nhiều.
Anh cũng chẳng muốn để phần cho bà chị dâu kia ăn ké.
Không lấy tiền, cũng không nhận bột mì, nên Bạch Nguyệt Quý mang hai hộp trái cây ngâm đường mà Chu Dã đã mua nhưng chưa ăn tới, để mợ mang về cho cậu ăn.
Cái này thì mợ không từ chối, hôm sau Chu Dã mới đưa mợ về.
Khi cháu trai vừa rời đi, cậu đã làu bàu:
“Tôi cứ tưởng bà quên đường về rồi cơ.”
“Cháu trai với cháu dâu tôi đang cần tôi mà. Tôi cũng chỉ ở lại ít hôm thôi, đợi làm xong mẻ dưa cải muối, chắc phải cuối năm mới quay lại.” mợ đáp.
Cậu ngẩn người:
“Cái gì? Còn quay lại đó ở tới cuối năm à? Giờ là nông nhàn rồi còn gì.”
“Tiểu Dã muốn học hành, nó sợ sau này không nói chuyện được với vợ, không có thời gian trông con.”
Cậu tức tối:
“Bà cũng tin mấy lời vớ vẩn đó hả? Hai vợ chồng ngủ chung một cái giường mà bảo không nói chuyện được? Đúng là vớ vẩn, tôi thấy bà là ở bên đó thoải mái nên mới không muốn về đây!”
“Thì đúng là thoải mái thật mà.” mợ cũng cười nói.
Cậu cạn lời.
“Ở bên này tôi cũng đâu có việc gì, sang bên đó coi sóc giúp thì cũng tốt thôi.” mợ phẩy tay nói.
Vì lương thực gì cũng đã xay xong cả rồi nên mợ bắt đầu chuẩn bị muối dưa cải, cũng sang giúp mấy bà cụ hàng xóm muối dưa, tiện thể tám chuyện cho vui.
Mợ ở đội sản xuất nhà họ Cố được mười ngày thì được Chu Dã dùng chiếc xe đạp “Đại Kim Lộc” đón trở lạ.